Trời xám xịt, một tia sét xé toạc bầu không, xé rách cả bầu trời như một vết rạch dài. Trong không gian ấy, căn bếp hiện đại của Trình Du Nhi lại tỏa ra một mùi thơm nức mũi của bánh nướng. Cô đang cắm cúi hoàn thiện video hướng dẫn món “bánh trứng muối phô mai tan chảy”, một công thức cô tự sáng tạo, đã nhận được sự yêu thích lớn từ người theo dõi trên mạng xã hội. Mùi bánh nướng phảng phất trong không khí, hương thơm ngọt ngào khiến lòng người thư thái, như một phần thưởng cho những nỗ lực cả ngày dài.

Trình Du Nhi nhúng một chiếc thìa vào bát bánh, cẩn thận kiểm tra lại hương vị. Vị trứng muối béo ngậy kết hợp với phô mai mềm mịn, lớp bánh vàng ươm giòn rụm, cô hài lòng vì thành quả của mình. Cảm giác thỏa mãn khiến cô mỉm cười nhẹ nhàng, rồi bắt đầu nhấn nút quay video.

Nhưng ngay khi cô chuẩn bị nếm thử thành phẩm của mình, một tiếng nổ ầm trời vang lên, cùng lúc đó một luồng sáng trắng chói lòa xẹt qua căn bếp. Cả người cô bị cuốn vào một cơn choáng váng, như thể vạn vật xung quanh đang quay cuồng. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, mọi thứ bỗng tối sầm lại, xung quanh không còn ánh sáng, chỉ còn một khoảng không im lặng đáng sợ.

Khi mở mắt lần nữa, cảm giác đau đớn đầu óc khiến cô rên rỉ, như thể đã trải qua một cú va chạm mạnh. Trình Du Nhi chớp mắt vài lần, cố gắng định hình lại mọi thứ. Cô đang nằm trên một chiếc giường rơm cũ kỹ, xung quanh là một không gian u ám. Mái nhà tre dột nước, ánh sáng yếu ớt từ một vài khe hở khiến căn phòng trông càng thêm tồi tàn. Mùi ẩm mốc nặng nề, lẫn với mùi của đất cát và rơm rạ, khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Du Nhi, tỉnh rồi à?” – Một giọng nói dịu dàng, nhưng lại chứa đựng nỗi lo lắng vang lên bên tai. Cô ngắng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ gầy gò, tóc rối bù, khuôn mặt lắm lem buội đất. Ánh mắt người đó ánh lên sự hiền lành, yêu thương nhưng cũng đầy lo âu.

Trình Du Nhi mơ màng nhìn người phụ nữ ấy, một lúc lâu sau mới có thể thốt lên: “Mẹ… mẹ?”

Đừng làm mẹ sợ nữa con à…” – Người phụ nữ òa khóc, đôi tay run rẩy vén tóc cô ra khỏi trán. Trình Du Nhi cố gắng ngồi dậy, nhưng cảm giác cơ thể mệt mỏi và nặng nề khiến cô gần như ngã xuống.

Đầu óc cô vẫn chưa thể hiểu chuyện gì xảy ra. Cảm giác đau nhói khiến cô không thể suy nghĩ rõ ràng, nhưng một tia nhận thức nhanh chóng lóe lên trong tâm trí: Đây không phải là nhà của mình. Đây không phải thế giới của mình. Cô nhìn xuống tay mình – tay nhỏ nhắn, làn da rám nắng, không phải là da của một đầu bếp nổi tiếng, mà là da của một cô thôn nữ. Cô thử đưa tay lên, giọng nói của mình cũng không phải là giọng quen thuộc. “Du Nhi?!” – Cô khẻ thì thầm, và sự thật kinh hoàng như một cơn sóng ập đến: Mình đã xuyên không!

Đầu óc quay cuồng, nhưng cơ thể lại cảm thấy mệt mỏi, rã rời. Cô nhìn xung quanh, căn nhà nghèo này chẳng khác nào một túp lều cũ kỹ, mùi ẩm mốc vẫn ngập tràn trong không gian. Bống nhiên, cô nghe thấy tiếng gà gáy ngoài cửa, tiếng gió rít qua những khe cửa hẹp.

“Du Nhi, con có thấy đỡ hơn không?” – Người phụ nữ vẫn ngồi bên cạnh, bàn tay gầy guộc diu dàng vỗ về vai cô.

Cô lắc đầu, cố gắng mở miệng: “Mẹ… con… con là ai?”

Người phụ nữ nín thở, ánh mắt đầy sự lo lắng nhưng cũng chứa đựng niềm hy vọng. “Con là Du Nhi, con của mẹ… Con không nhớ gì sao? Con… con bị ốm lâu lắm rồi, giờ tỉnh lại, mẹ mừng lắm.”

Trình Du Nhi chấn động. Cái tên Du Nhi này, chẳng phải là tên của cô sao? Nhưng lại là người khác, trong một thân xác khác, trong một thế giới khác.

Cô hít một hơi dài, cố gắng kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Từng đợt đau nhức lan tỏi từ đầu xuống cơ thể khiến cô mờ mắt, nhưng cô biết mình phải giữ bình tĩnh. Đây không phải lúc để hoảng loạn. Cô nhìn người phụ nữ trước mặt – người mẹ mới của mình – và cảm nhận được tình cảm chân thành mà bà dành cho mình.

"Mẹ... con không sao đâu, chỉ là… con cần nghỉ ngơi một chút." Cô gượng cười, dù lòng đang tràn ngập sự hoang mang.

Khi người phụ nữ đứng dậy, Trình Du Nhi cuối cùng cũng để mắt tới căn phòng xung quanh. Đây chắc chắn không phải thế giới mà cô biết. Căn nhà nhỏ, lụp xụp, không có bất kỳ dấu hiệu hiện đại nào. Cô nhìn về phía cửa, nơi ánh sáng yếu ớt chiếu vào qua những khe hở, và nhận ra ngoài kia là một vùng quê rộng lớn, yên bình – nhưng lại nghèo khó, hoang sơ.

Những tiếng động vang lên từ ngoài sân – tiếng gà gáy, tiếng chuột chạy, tiếng lá cây xào xạc – khiến cô cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới xa lạ, không thể tin nổi.

Trình Du Nhi thở dài, cố gắng trấn an bản thân. Mình phải làm quen với cuộc sống mới này thôi. Cô không còn lựa chọn nào khác. Và như một phản xạ, cô bắt đầu nghĩ đến thức ăn

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play