Trời vẫn còn mưa nhẹ, từng hạt rơi lộp bộp trên mái lá. Không khí ẩm ướt mang theo hương đất sau mưa, ngai ngái mà dễ chịu. Du Nhi đứng bên hiên nhà, tay cầm chiếc nón lá cũ, nhìn theo bóng Hàn Kính đang khuất dần nơi con đường đất.
Vừa dùng bữa xong, anh từ biệt nhẹ nhàng như thường lệ, chỉ để lại lời dặn: "Cẩn thận kẻo đường trơn." Cô khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lại dõi theo thật lâu, đến khi không còn thấy bóng dáng áo xám kia.
Trời đã tạnh dần. Du Nhi quyết định tranh thủ ra sau nhà xem thử vườn rau. Dù mưa nhiều nhưng cô lo nước ngập sẽ úng rau, mà mảnh vườn này giờ là cả cơ nghiệp. Dọc đường đi, cô mang theo chiếc giỏ mây – định bụng nếu may mắn tìm được chút rau dại hay củ gì còn sót lại thì mang về nấu thêm bữa tối.
Khi đi ngang đoạn ven con suối nhỏ – nơi từng cùng Hàn Kính hái rau má, cô bất ngờ thấy một vật lạ trôi dạt vào mép cỏ: một túi vải nhỏ, buộc bằng dây gai, ướt sũng nhưng còn nguyên vẹn.
Cô cúi xuống nhặt lên, mở ra xem thì ngạc nhiên: bên trong là mấy hạt giống khô được bọc kỹ bằng giấy dầu. Có dòng chữ nhòe nước, chỉ còn đọc được mấy chữ: “...hạt giống cải... đời thứ tư... vùng Sơn Cốc...”
Du Nhi tim đập thình thịch. Là ai đánh rơi? Hạt giống này trông không giống hàng buôn bán thường, mà giống giống loại người ta giữ làm giống quý truyền đời. Cô đưa lên mũi ngửi – mùi thơm nhẹ đặc trưng của hạt cải, không mốc. Nếu ươm đúng cách, có thể nảy mầm.
Cô bỗng nghĩ đến ánh mắt Hàn Kính sáng nay – khi anh nhìn chăm mấy luống rau xanh mướt sau nhà, không nói gì nhưng khoé môi khẽ cong. Có thể nào... là của anh? Không lẽ anh lặng lẽ mang đến?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play