Cơn mưa dai dẳng suốt mấy ngày trời như muốn thử thách lòng kiên nhẫn của cả làng Thanh Hà. Mái nhà cũ kỹ rỉ nước từng giọt tí tách. Trình Du Nhi phải lấy chậu, nồi niêu hứng khắp nơi. Dù phiền, nhưng cô không thấy bực. Vì trong lòng vẫn còn đọng lại hơi ấm từ bữa cơm sáng và lời hứa ngắn gọn của Hàn Kính: “Ta sẽ đến sửa lại mái nhà.”
Mẹ cô ngồi khâu vá bên bếp, thỉnh thoảng lại trêu: – “Phó tướng mà cũng biết sửa mái nhà, con nghĩ sao?”
Du Nhi không đáp, chỉ mỉm cười, lén giấu ánh mắt ấm áp nơi khóe mi. Trong tâm trí cô lúc này là hình ảnh bóng người cao lớn mặc áo choàng đẫm nước, tay cầm cây sào, đang vạch từng nhánh tre cũ rệu để kiểm tra mái.
Ngoài hiên, nước mưa rơi lã chã. Du Nhi ôm chiếc rổ con, bước ra sau nhà kiểm tra vạt đất nhỏ nơi mình đã gieo nắm hạt cải nhặt được hôm nọ. Bùn đất sũng nước, nhưng những mầm xanh nhỏ đã nhú lên, run rẩy mà kiên cường. Cô cúi xuống, khẽ dùng tay vuốt nhẹ từng chiếc lá non, miệng khẽ nói: – “Chịu khó một chút, đừng úng nhé. Sau này còn giúp chị nấu canh ngon.”
Mẹ cô chống nạnh đứng sau: – "Con nói chuyện với rau nữa à?" – “Rau cũng cần nghe lời ngọt ngào mới mau lớn đó mẹ.”
Hai mẹ con bật cười, tiếng cười nhẹ len qua làn mưa mỏng, nghe ấm hơn bếp lửa.
Chiều đó, Hàn Kính trở lại. Anh đem theo vài tấm lá cọ, bó tre nứa và dây mây. Không nói nhiều, anh trèo lên mái, bắt đầu công việc. Mưa đã ngớt dần, chỉ còn lất phất bay qua hiên. Du Nhi đứng trong nhà, lặng lẽ nhìn bóng lưng vững chãi của anh trên mái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play