Ba ngày sau, Minh Nguyệt quay lại studio.

Cô không báo trước. Cũng không còn đeo kính râm hay khẩu trang. Mái tóc buộc gọn phía sau, gương mặt mộc gần như không son phấn, áo sơ mi trắng và quần jeans xắn gấu – trông cô như một sinh viên vừa tan học hơn là ca sĩ nổi tiếng từng khiến hàng vạn người reo hò mỗi đêm.

Khánh Huy đang lau chùi ống kính thì tiếng chuông cửa reo lên.

Anh ngước lên. Ánh mắt cả hai gặp nhau, lần này không ngạc nhiên, không bất ngờ – chỉ là một sự chấp nhận yên lặng: "Cô đã quay lại."

“Tôi vẫn muốn bức ảnh hôm trước. Một bức khác. Nhưng không phải sân khấu.”

Khánh Huy không hỏi gì thêm. Anh chỉ kéo tấm màn nhung ra, để lộ một góc chụp đơn giản: ánh sáng mềm từ cửa sổ, phông nền xám nhạt, vài nhánh hoa khô đặt bên khung gỗ.

“Cô cứ ngồi đó.”

Minh Nguyệt ngồi xuống. Tay cô đặt hờ lên đầu gối, ánh mắt không nhìn vào ống kính.

“Tôi không biết tạo dáng.”

“Tốt. Vì tôi không chụp dáng, tôi chụp ánh mắt.”

Một khoảng lặng.

“Vậy tôi nên nghĩ gì?”

“Nghĩ về những điều cô không nói với ai.”

Anh đưa máy ảnh lên. Tiếng cửa chớp vang nhẹ. Cô nhắm mắt lại. Một tia sáng lướt qua gò má.

Lần này, không phải là Minh Nguyệt của sân khấu. Không phải ca sĩ. Không phải hình mẫu. Chỉ là một cô gái ngồi trong yên lặng, và để mình được nhìn thấy.


Sau buổi chụp, họ ngồi lại bên ly cà phê. Trời hôm ấy lặng gió, mây lơ lửng như chưa biết nên trôi về đâu.

“Tại sao anh không chụp ảnh thương mại?” – Cô hỏi, giọng nhẹ như không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng.

Khánh Huy không trả lời ngay. Anh rót thêm nước nóng vào tách trà, mắt nhìn ra cửa.

“Vì tôi từng chụp cho một người. Rồi đánh mất cô ấy vì chính những bức ảnh mình chụp.”

Minh Nguyệt không ngờ tới câu trả lời ấy. Cô nhìn anh, ngập ngừng:

“Anh muốn nói…?”

“Tôi từng yêu một diễn viên. Tôi là người theo cô ấy khắp mọi nơi – hậu trường, phim trường, thậm chí là lễ trao giải. Mỗi khung hình đều là cô ấy.”

“Và rồi?”

“Rồi truyền thông bắt đầu dùng ảnh đó để thêu dệt. Họ gán ghép, xuyên tạc. Một bức ảnh tôi chụp lén cô ấy ngủ gục giữa buổi quay trở thành ‘bằng chứng cô kiệt sức vì tình’. Một bức khác khi cô khóc – họ bảo là ‘bị bạn trai phản bội’. Cuối cùng... cô ấy rời đi. Không phải vì tôi, mà vì những bức ảnh tôi không thể kiểm soát sau khi công khai.”

Khánh Huy mỉm cười buồn. Giọng anh vẫn đều, không oán trách. Chỉ là sự thật đã cũ.

“Từ đó tôi không còn chụp để đăng. Không chụp để nổi tiếng. Tôi chỉ chụp cho chính người trong ảnh. Nếu họ muốn giữ, giữ. Nếu muốn quên, tôi xóa.”

Minh Nguyệt ngồi im. Lòng cô dâng lên một cảm giác lạ: vừa thương cảm, vừa kính trọng.

Cô hiểu – hiểu hơn ai hết cái cảm giác bị nhìn thấy nhưng không được hiểu. Hiểu cái giá phải trả khi trở thành gương mặt của công chúng. Và hiểu vì sao, nơi nhỏ bé này lại khiến cô thấy an toàn.

“Anh có ghét ánh đèn không?”

“Không.”

“Vậy anh ghét gì?”

“Ghét việc người ta chỉ nhìn vào ánh đèn, mà không nhìn thấy con người trong bóng tối phía sau.”

Câu nói ấy cứ quanh quẩn trong đầu Minh Nguyệt mãi, ngay cả khi cô rời khỏi studio lúc chiều tắt.


Tối hôm đó, tên cô lại xuất hiện trên mặt báo.

"Minh Nguyệt xuất hiện lạ lẫm gần một studio nhỏ, nghi vấn hẹn hò?"

Tấm ảnh chụp vội. Một góc nghiêng, mờ và thiếu tôn trọng. Cô không ngạc nhiên. Nhưng lần đầu tiên, thay vì giận dữ hay sợ hãi, cô thấy... mệt.

Cô cầm điện thoại, định nhắn tin cho Kiều. Nhưng rồi ngập ngừng.

Cô mở album ảnh. Nhìn bức chân dung Khánh Huy gửi sau buổi chụp hôm nay – ánh mắt cô trong đó sâu và lặng, không cần diễn.

Lúc ấy, cô mới nhận ra: ở studio nhỏ kia, không có ai hỏi cô sẽ làm gì tiếp theo, không ai yêu cầu cô hát, cười, hay trở thành một điều gì khác.

Chỉ có một người, lặng lẽ bấm máy, và giữ lại một phần cô mà chính cô cũng từng bỏ quên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play