Buổi chiều hôm ấy, Khánh Huy đưa Minh Nguyệt ra ngoại ô thành phố – nơi có một cánh đồng lau vừa nở trắng, hoang sơ và yên bình đến lạ. Họ không nói nhiều trên đường đi. Gió thổi qua cửa kính, mang theo mùi nắng, mùi cỏ và cái im lặng dịu dàng không cần giải thích.
Anh dựng chân máy giữa đồng lau, chỉnh góc máy, rồi nhìn về phía cô:
– “Đi dạo chút không? Tôi sẽ chụp khi cô quên mất là mình đang được chụp.”
Cô mỉm cười. Không còn son phấn, không cần hóa thân, Minh Nguyệt như tan ra giữa thiên nhiên. Cô bước từng bước chậm rãi, chạm tay vào những cành lau nhẹ tênh, đôi khi nhìn lên bầu trời mà không nói gì. Ánh nắng xiên qua từng sợi tóc, tạo thành thứ ánh sáng mềm mại mà không ống kính nào có thể giả lập.
– “Tại sao anh lại chọn chụp những khoảnh khắc này?” – Cô hỏi, đứng giữa thảm cỏ lau cao đến thắt lưng.
– “Vì đó là khi người ta không phải gồng mình để đẹp.”
Anh bấm máy. Một tấm khác.
– “Và cũng là lúc họ đẹp nhất.”
Minh Nguyệt cúi đầu. Không rõ là vì ngượng, hay vì câu nói ấy đã vô tình chạm vào nơi sâu kín nhất trong cô – nơi mà từ lâu cô luôn cố giấu.
Buổi tối, họ ngồi bên hiên nhà gỗ nhỏ gần đó – nơi Khánh Huy thuê làm điểm nghỉ chân. Anh nấu mì đơn giản. Cô ăn chậm rãi, thỉnh thoảng mỉm cười khi anh kể chuyện linh tinh về những lần đi chụp ảnh ở vùng cao, lúc bị lạc trong rừng hay khi ngủ quên giữa bầy muỗi.
– “Anh có từng trốn chạy chưa?” – Cô hỏi bất chợt.
Khánh Huy ngừng lại, nhìn cô:
– “Rồi. Lần đầu tiên là khi tôi mất người mình yêu. Lần thứ hai là khi tôi mất chính mình vì ánh nhìn của người khác.”
Minh Nguyệt cười buồn. Cô đặt đũa xuống.
– “Tôi cũng từng chạy. Nhiều hơn hai lần.”
– “Vì ai?”
– “Vì cha tôi.”
Gió lặng đi. Không khí dịu dàng ban nãy trở nên mỏng như tờ giấy.
– “Ông là người đưa tôi đến với âm nhạc. Nhưng cũng là người khiến tôi ghét nó nhất.”
Cô hít một hơi.
– “Ông muốn tôi nổi tiếng. Không phải để tôi được sống với đam mê, mà để ông có thể tự hào. Để ông có thể bước vào quán cà phê nào cũng nói ‘đó là con gái tôi’. Tôi không được khóc. Không được mệt. Không được sai. Ông bảo, người của công chúng không được phép yếu đuối.”
Khánh Huy không nói gì. Anh chỉ rót cho cô thêm một ly trà ấm.
– “Và rồi ông qua đời, khi tôi 18 tuổi. Giữa đêm lưu diễn. Tôi không về kịp. Tôi không khóc. Vì có phóng viên đang đợi ở sân bay.”
Lần đầu tiên, anh nhìn thấy nước mắt của cô. Không phải trên ảnh, không phải qua màn hình – mà là ngay trước mắt, lặng lẽ và thật.
Sáng hôm sau, điện thoại của Minh Nguyệt reo liên tục.
"Minh Nguyệt bị bắt gặp ở ngoại ô cùng một người đàn ông lạ mặt, không trang điểm, không bảo vệ theo cùng!"
Cô lặng người nhìn dòng chữ to trên màn hình. Những bức ảnh chụp mờ, xô lệch – ai đó đã theo dõi từ hôm qua. Truyền thông chưa bao giờ bỏ sót cơ hội.
Cô tắt điện thoại. Nhìn ra đồng cỏ đã trơ gió. Trong lòng, không phải là sợ – mà là nỗi mỏi mệt đã bào mòn từ lâu.
– “Cô định quay lại thành phố chứ?” – Khánh Huy hỏi khi cô xếp đồ.
– “Tôi không biết.”
– “Cô không thể trốn mãi.”
– “Tôi biết.”
Cô ngẩng lên nhìn anh. Đôi mắt mệt mỏi nhưng kiên quyết:
– “Nhưng tôi không muốn trở về một mình.”
Một khoảng lặng.
Anh không trả lời. Nhưng khi cô bước ra xe, anh cầm theo máy ảnh, lặng lẽ ngồi vào ghế phụ.
Không ai nói gì suốt đoạn đường về. Nhưng Minh Nguyệt biết – từ khoảnh khắc ấy, dù có quay lại với ánh đèn sân khấu hay không, cô cũng đã có một người – không đứng dưới sân khấu vỗ tay, không gọi tên cô ồn ào, mà lặng lẽ giữ một chỗ bình yên ở phía sau ống kính.