11
Tôi cứ mãi nhớ lại cảnh Trình Việt hôn cậu trai lạ mặt. Cái vẻ cậu bị tình dục chi phối, vẫn không thấy rõ nét gợi tình của người trưởng thành. Tôi nhớ lại phép so sánh mình từng nghĩ thầm, vẫn coi cậu như một thứ trái chưa được hái.
Trình Việt là gay, quả thật là điều tôi chưa từng nghĩ tới.
Nếu cậu là trai thẳng bình thường, quen bạn gái, có lẽ tôi sẽ không suy diễn trong lòng quá nhiều. Tôi sẽ coi cậu như người thuộc thế giới khác mình, chỉ có duyên gặp thoáng qua. Nhưng cậu thích đàn ông, cảm giác ấy giống như đột nhiên nhận ra người quen ở một nơi xa lạ, niềm vui thầm kín lặng lẽ nảy lên.
Tôi cũng không hiểu tại sao lại có tâm lý kỳ lạ như vậy khi đối diện với Trình Việt, nếu chỉ muốn kết bạn với đồng loại hoặc tìm một người đồng hành thì đến gay bar giống như cậu mới là cách nhanh hơn, huống chi trước đây bản thân tôi cũng từng như vậy.
Nhưng tôi không muốn, tôi hoàn toàn không muốn đến gay bar nữa.
Sau đêm đó, tôi lại hai lần đi bộ ngang qua tiệm sửa xe của Trình Việt, cậu bận rộn làm việc, không rảnh để ý đến những thứ khác.
Không có chuyện gì quan trọng mà lại bước lên làm gián đoạn người khác làm việc, theo tôi là bất lịch sự. Hơn nữa, tuy tôi có chút thôi thúc muốn kể hết với cậu, nhưng chẳng lẽ lại đi tới nói trước mặt bao người rằng “Cậu thích đàn ông à, thật ra tôi cũng vậy?” Sợ rằng ai cũng tưởng tôi là đồ điên.
Vì vậy tôi âm thầm bỏ đi.
Nhưng không lâu sau, tôi đã có lý do chính đáng để liên lạc với Trình Việt. Đó là một buổi tối thứ bảy, chiếc xe tôi đỗ trong gara đột nhiên không khởi động được.
Tôi lập tức đến tiệm sửa xe của cậu nhờ hỗ trợ. Trong tiệm còn một người thợ nữa, Trình Việt dặn dò người nọ vài câu, rồi lái một chiếc xe khác trở về khu dân cư với tôi. Cậu đặt một vật hình hộp màu đen vào cốp xe tôi, giúp tôi khởi động xe, bảo tôi lái xe về tiệm để kiểm tra.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Sau đó, cậu nói với tôi là bình ắc quy hết điện, phải thay mới, nhưng loại ắc quy đó phải đặt hàng, tôi đành ngồi đợi trong tiệm một lát.
Hình như người thợ vừa nãy đã đi ăn cơm rồi, chỉ còn lại tôi và Trình Việt. Tôi ngồi trên sô pha, cậu ngồi trên chiếc ghế đẩu đối diện. Trên bàn trà màu gỗ nhạt bày một bộ trà cụ, cậu bảo muốn pha trà cho tôi, động tác thuần thục.
Tôi không thích uống trà đạo, chủ yếu là vì thấy phiền phức, nhưng nhìn cậu làm việc này, trái lại rất thú vị. Cậu rót nước sôi vừa đun tráng sơ lá trà, sau đó rót cho tôi ly đầu tiên. Tôi nhận lấy ly trà màu xanh lơ, làm bộ ngửi thử, mùi khá đậm, giống như là hồng trà. Ly trà rất nhỏ, gần như uống một hớp là hết, nhưng tôi vẫn nhấp từng chút một.
12
Bọn tôi không ai nhắc đến chuyện đêm hôm đó, nhưng tôi cứ cảm thấy thái độ của Trình Việt hôm nay đối với tôi hơi cẩn trọng. Có lẽ cậu không hề thờ ơ như biểu hiện bên ngoài.
- Hôm đó...
Cuối cùng tôi quyết định thử hỏi cậu, nhưng Trình Việt lại ngắt lời tôi, tiếp lời của tôi: - Hôm đó... tôi uống hơi nhiều.
Tôi không hiểu ý cậu là sao, đang nói về chuyện hôn cậu trai kia à?
- Bình thường tôi sẽ không làm vậy ở ngoài đường...
Cậu lộ vẻ ngượng ngùng.
Tôi hiểu ý cậu, có lẽ cậu coi việc người đồng tính thân mật ở ngoài đường là một chuyện ngại ngùng, huống chi còn bị người quen nhìn thấy. Tôi lại hỏi: - Cậu thích đàn ông đúng không?
- Ừm.
Cậu không phủ nhận, sau khi nói xong mới ngẩng đầu lên: - Anh có cảm thấy người như tôi...
- Ý cậu là khó hiểu à?
Cậu gật đầu.
- Đương nhiên là không.
Tim tôi bỗng đập nhanh hơn đôi chút giống như đêm hôm đó: - Thật ra tôi cũng là người đồng tính.
Vừa nói xong câu ấy, Trình Việt hoàn toàn sững người, nhìn tôi không chớp mắt.
- Cậu không nhận ra hả?
Tôi làm bộ thoải mái hỏi. Thực ra ngoài mặt, người đồng tính và người bình thường đâu có khác biệt gì rõ ràng, cậu không nhận ra cũng bình thường thôi, giống như tôi cũng mãi không nhận ra bí mật của cậu.
Cậu lại im lặng một lát, rồi khẽ nói: - Tôi cũng không ngờ tới.
Sau khi nói rõ, dường như tôi không còn cảm giác tội lỗi khi tò mò về chuyện riêng tư của cậu nữa, càng mạnh dạn hơn: - Cậu trai kia, là cậu quen ở quán bar hửm?
Cậu tiếp tục rót trà cho tôi, cũng thẳng thắn thừa nhận: - Đúng vậy.
- Đã ở bên nhau rồi à?
Tay phải tôi cầm ly trà hơi dùng sức, không vội uống trà.
Cậu lắc đầu: - Cảm thấy không hợp.
Trình Việt không hề né tránh như tôi tưởng, có lẽ không có ai nghe cậu nói chuyện này, nên cậu đã kể từ đầu đến cuối cho tôi nghe. Qua lời kể của cậu, tôi đã hiểu đại khái, cậu trai kia rất thích cậu, phải bắt chuyện nhiều lần mới quen nhau, chính là cái đêm mà tôi vô tình thấy họ. Nhưng Trình Việt lại kết thúc mối quan hệ này rất nhanh, nhanh đến mức người nghe như tôi cũng phải ngạc nhiên.
Trực giác mách bảo tôi, Trình Việt là top, cũng chính là người đứng đầu chuỗi thức ăn, so với việc bị chọn, cậu có nhiều sự lựa chọn hơn.
Nói như vậy có lẽ hơi tàn khốc, nhưng giới gay lại thực tế như thế đấy, chẳng hề lãng mạn chút nào, bot thì nhiều mà top thì ít, top chất lượng thì lại càng hiếm, bọn họ không cần chủ động theo đuổi. Tất nhiên, nó không có nghĩa là họ chắc chắn sẽ tìm được bạn đời phù hợp. ( app truyện T Y T )
Nhưng tôi lại thích làm bot. Chắc là bẩm sinh rồi, tôi thích cảm giác đó.
Trong giới có quá nhiều người như tôi, ném vào đám đông cũng chẳng nổi bật. Phần lớn mọi người đều quá toan tính, đôi khi muốn tìm một người thân thiết để tâm sự cũng khó; còn những người từng qua lại với tôi thì thường sớm phai nhạt tình cảm, họ thích những cậu trai xinh đẹp, thú vị hoặc khéo léo trong giao tiếp, chứ không phải kiểu người trầm lặng, nhạt nhẽo như tôi.
Nói như vậy không phải vì tiếc nuối. Trái lại, tôi chưa bao giờ cố gắng níu giữ bất kỳ ai, đối phương phai nhạt tình cảm thì tôi cũng vậy.
Lớn tuổi hơn một chút, thậm chí tôi cảm thấy việc duy trì một mối quan hệ đặc biệt với người khác là một điều không thể tưởng tượng nổi.
Tôi hơi tò mò, Trình Việt giải quyết nhu cầu như thế nào trong hoàn cảnh này? Sống buông thả hết mình, hay sống thuận theo hoàn cảnh? Đối với cậu, người như thế nào mới là phù hợp?
Mấy câu hỏi này không phù hợp để trao đổi quá nhiều. Giữa bọn tôi ngoài việc cùng là “gay” thì cũng không còn gì khác để gọi là “mập mờ”.
Cho dù có trao đổi, thì hy vọng truyền đạt điều gì chứ? Đôi chút “hứng thú” của tôi đối với cậu, chưa đủ để tôi nói ra những lời vượt quá lý trí.