13
Hôm sau là chủ nhật, tôi đi xem phim một mình, là bộ phim hài mà đó giờ tôi muốn xem nhưng vì lười nên cứ trì hoãn mãi. Thực ra người đi xem phim không đến mức đông nghịt, có điều rạp chiếu phim tôi chọn nằm trong trung tâm thương mại lớn, trung tâm thương mại đông đúc, dòng người dễ dàng bao phủ tôi.
Khi phim chiếu, ánh sáng sẽ tối đi, không nhìn rõ mặt người khác, hoàn cảnh như vậy khiến tôi cảm thấy an toàn lạ thường.
Tôi từng xem một “danh sách xếp hạng cô đơn” trên mạng, tôi không hiểu tại sao việc xem phim một mình lại được xếp thứ tư trong danh sách cô đơn. Theo tôi thấy, đây là một việc rất thoải mái, còn đi siêu thị một mình, ăn cơm một mình... Ngay cả “chuyển nhà một mình” xếp thứ chín trong “danh sách”, tôi cũng đã trải qua.
Xếp thứ mười, việc cô đơn nhất —— là “phẫu thuật một mình”, chỉ có cái này là tôi chưa từng trải qua.
Tốt nhất là đừng nên trải qua thì hơn? Không phải sợ cô đơn, mà vì quá phiền phức. Nếu thật sự có ngày đó thì sẽ bất tiện biết bao.
Để bản thân không gặp phải phiền não này, tôi phải chăm sóc sức khỏe mình thật tốt.
14
Cuối tháng 5, cơn bão đầu tiên trong năm nay kéo đến.
Đến hơi sớm, nhưng sức gió lần này không đủ mạnh để gây ra thiệt hại, chỉ mưa hai ngày, bầu trời âm u nửa sáng nửa tối. Đứng trước cửa sổ, nhìn kỹ sẽ thấy những hột mưa dày đặc trút xuống từ trên cao, trong quá trình trút xuống bị gió thổi xiêu vẹo. Không khí rất ẩm, máy sấy quần áo mới mua mấy hôm trước đã có dịp dùng đến.
Sau cơn mưa trời hửng nắng được vài bữa, độ ẩm vẫn không thấp, vừa nắng vừa ẩm thấp, càng khó chịu hơn. Đa số người trên phố đã đổi sang áo cộc tay, bao gồm cả Trình Việt.
Tôi lại gặp cậu ở cửa hàng tiện lợi. Cậu mặc áo thun đen có chữ và quần jean xanh đậm, cậu vừa cắt tóc, trông rất có sức sống.
Tôi vẫn mặc áo sơ mi dài tay, khi bị hỏi thì chỉ nói “quen rồi”. Tôi không nhạy cảm lắm với sự thay đổi của thời tiết. Nhà nhỏ, tủ quần áo cũng không được rộng, mỗi khi giao mùa tôi sẽ cất bớt quần áo đi, năm nay còn chưa sắp xếp quần áo mùa hè nữa.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Lần này Trình Việt đang mua oden.
Mùi oden đậm đà, đi ra khỏi cửa hàng, tôi vô tình nhìn sang bát giấy cậu đang cầm. Có lẽ cậu hiểu lầm rằng tôi cũng muốn ăn, bèn chủ động chìa ra trước mặt tôi, thậm chí tay phải còn hơi giơ một xiên que mà tôi không biết tên: - Cái này ngon lắm, thử một xiên không?
Lúc này mà từ chối thì giống ra vẻ quá, tôi bèn nhận lấy xiên que trên tay cậu rồi ăn —— hình như là chả cá dẹt. Tuy món này không tốt cho sức khỏe lắm, nhưng phải nói mùi vị rất ngon, nếu không thì sao nhiều người mua tới vậy.
Ăn đồ ăn do một người đàn ông khác đưa ở ven đường, vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. Tôi nhanh chóng giải quyết xiên chả cá nhưng không đến nỗi mất lịch sự, cười nói với cậu: - Đúng là khá ngon.
Sợ cậu lại mời mình tiếp, tôi bèn hỏi thêm một câu: - Buổi tối cậu chỉ ăn cái này thôi sao?
- À không.
Cậu vững vàng cầm bát giấy: - Lát nữa sẽ ăn món khác.
Tôi cũng thường hay ăn khuya, nhớ lại cảnh trước đây gặp nhau ở quán ăn, có lẽ sức ăn của cậu mạnh hơn tôi.
Về đến căn hộ một lúc lâu, miệng tôi vẫn còn đọng lại vị chả cá. So với nó, món cơm rang tôi tự làm chẳng còn ngon lành gì nữa.
15
Gần nhà có một siêu thị thực phẩm tươi sống, bình thường hay mua đồ ăn ở đó, tôi nấu ăn thường rất đơn giản, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nhưng cuối tuần nhất định phải nấu vài món ngon. Hiếm khi rảnh rỗi, lại có hứng thú.
Hôm đó tự nhiên tôi muốn ăn lẩu nên bèn đi siêu thị. Nguyên liệu nấu lẩu bán ở siêu thị đều được chuẩn bị sẵn, thịt bò thịt cừu thái lát, đậu phụ đông lạnh, khoai tây thái lát, nấm kim châm... ngay cả nước lẩu và gia vị cũng có bán. Tôi chọn loại nước lẩu cay nhẹ.
À đúng rồi, ăn lẩu một mình cũng bị liệt vào “danh sách cô đơn” kia, và cũng là việc mà tôi cho rằng là tận hưởng. Trên mạng dễ làm quá mọi thứ. Tuy nhiên, tôi không thích đến quán ăn đông đúc, từ khi mua nồi điện, tôi cảm thấy tự nấu lẩu ở nhà thú vị hơn nhiều.
Xách mấy nguyên liệu này về, khi đi ngang qua quán ăn Đông Bắc, tôi nhìn thấy Trình Việt, một tay cậu cầm điện thoại, đang nói chuyện với ai đó. Tôi gật đầu ra hiệu với cậu, đang chuẩn đi vào cổng khu dân cư thì cậu đã nghe máy xong, buông điện thoại xuống.
Tôi hỏi thêm một câu: - Không ở trong tiệm à?
Cậu nói: - Ra ngoài ăn cơm.
Nói xong bèn dời mắt sang cái túi tôi đang xách ở tay phải.
Hình như cậu cũng rất thích hương vị món Đông Bắc, không chỉ một lần gặp ở chỗ này. Tôi chợt nhớ lại dáng vẻ cậu đưa cho tôi xiên chả cá hôm trước, thoáng do dự, bèn chủ động hỏi: - Mua hơi nhiều đồ nấu lẩu, cậu muốn ăn chung không? ( app truyện T Y T )
Có lẽ cậu không ngờ lại được mời, con ngươi hơi giãn ra, hỏi tôi: - Có tiện không?
- Đương nhiên rồi.
Trong ánh mắt cậu như ẩn chứa chút mong đợi, suy nghĩ của tôi càng mãnh liệt hơn: - Ăn lẩu đông người ngon hơn.
- Vậy làm phiền anh rồi.
Cậu cười rồi đi cùng tôi.
Bước vào cửa tòa nhà, tôi liếc cái túi trong tay, thầm nghĩ: Không phải vì cô đơn, mà là —— một mình ăn không hết mớ này.