09
Ngay khi tôi sắp quên chuyện gặp gỡ tình cờ lần đó, tôi lại phát hiện ra một điều bất ngờ khác về Trình Việt. Chính chuyện này đã gây ra đôi chút thay đổi trong tâm lý của tôi sau này.
Trước kỳ nghỉ lễ 1/5, lớp đại học của tôi tổ chức một buổi họp lớp, người tham gia chủ yếu là những bạn bè ở lại thành phố sau khi tốt nghiệp, khoảng hai mươi mấy người.
Gần 12 năm sau khi tốt nghiệp, tôi cũng không liên lạc nhiều với bạn bè, càng không có kiểu tình cảm đặc biệt đến mức vừa gặp đã rưng rưng nước mắt, nhớ lại chuyện cũ.
Người quen biết tôi thường nói tôi máu lạnh, không phải tôi máu lạnh, chỉ là mệt mỏi phải ứng phó thôi. Có những chuyện, chỉ cần bạn tỏ vẻ không chủ động thì trong mắt người khác có thể biến thành “không thích”. Thực ra làm gì có trắng đen rõ ràng, cứ nhất định phải gán một giá trị đo lường cho tình cảm, giữa thích và không thích còn có thể chia thành mấy mức độ nữa kìa.
Địa điểm họp mặt được chọn ở một nhà hàng hạng trung, tôi không có ấn tượng đặc biệt gì về nhà hàng, nhưng đoạn đường này thì lại không xa lạ, vì nó gần quán gay bar lớn nhất thành phố - “Trục Lãng”.
Các bạn học của tôi không ai biết xu hướng tính dục của tôi, cũng chưa chắc đã hiểu về gay bar, dù sao đối với đại chúng mà nói, đồng tính vẫn là một nhóm người xa xôi và bí ẩn, dù có lướt qua nhau thì chưa chắc bọn họ đã nhận ra được.
Trường đại học của bọn tôi chỉ là một trường đại học rất bình thường, không phải 211*, không phải 985**, đa số bạn cùng trường sau khi tốt nghiệp đều có cuộc sống không tốt cũng không xấu, bao gồm cả tôi. Tôi không nghĩ đến việc đi thi chứng chỉ này chứng chỉ kia, cũng không nghĩ đến chuyện nhảy việc tìm một công ty tốt hơn, cứ ngày qua ngày tự thỏa mãn trong một công ty nhỏ thiếu sức sống.
(*Là những trường đại học trọng điểm được chính phủ Trung Quốc hỗ trợ để nâng cao chất lượng đào tạo và nghiên cứu.)
(**Là những trường đại học hàng đầu Trung Quốc được đầu tư trọng điểm để trở thành các trường đẳng cấp thế giới. 985 > 211)
Tất nhiên cũng có số ít người sau khi tốt nghiệp đã lội ngược dòng, ví dụ như lớp trưởng của bọn tôi, Trương Kiến Anh. Năm đó cậu ấy thi đại học không tốt nên mới vào trường bọn tôi, luôn học hành chăm chỉ hơn các bạn cùng khóa, sau này liên tục học lên cao, thi lấy chứng chỉ, vào làm ở một công ty nổi tiếng trong top 500, gần đây còn được thăng chức quản lý.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Cậu ấy là một người rất nhiệt tình, bốn năm liền ở kế bên phòng ký túc xá tôi, trước đây cậu ấy thường khuyên tôi nhân lúc còn trẻ thì nên học hành nhiều vào, cố gắng tìm một công ty tốt hơn. Hôm nay mọi người họp mặt trò chuyện, tôi hơi xấu hổ khi nói với cậu ấy rằng mình vẫn chưa từng chuyển công ty. Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt giận vì không chịu cố gắng, không nói gì thêm nữa.
Tôi hiểu cậu ấy không có ý xấu, ai cũng có thể vô tình hay cố ý truyền đạt những quan niệm giá trị của mình cho người xung quanh. Đáng tiếc tôi lại là một kẻ cứng đầu. Trong cuộc sống, cũng giống như khi đối diện với mẹ mình, mang tâm trạng thụ động, cam chịu hoặc phó mặc cho dòng đời.
Con người ta luôn phải nương tựa vào một điều gì đó để sống, hoặc là sự nghiệp, hoặc là tình yêu, hoặc là gia đình. Nghiêm túc mà nói, tôi không có cả ba thứ này, nhưng không phải tôi vì siêu thoát mà không để ý, là do bản tính lười biếng thôi. Nhớ hồi nhỏ xem “Doraemon” có một tập về ngôi nhà ốc sên của Nobita, ấn tượng khó quên, dường như thứ mà tôi luôn tìm kiếm cũng chỉ là một ngôi nhà ốc sên, có thể trốn bên trong không phải ra ngoài.
Mọi người trên một bàn ồn ào nhốn nháo, thỉnh thoảng tôi mới đáp vài câu khi có bạn hỏi chuyện. Món ăn lên rất chậm, người khác không ăn nhiều, tôi cũng ngại ăn uống thoải mái.
Để tiện uống rượu, tôi đã bắt taxi đến. Tửu lượng của tôi bình thường, uống nhiều dễ nói lung tung, nên dù không phải lái xe, tôi cũng không dám uống thả ga như người khác, hai ly rượu vang nhỏ cứ nhâm nhi mãi đến khi tàn tiệc.
Ra khỏi khách sạn, tôi không vội bắt xe mà đi bộ về nhà dọc theo con đường nhỏ phía sau. Phía bên kia con đường nhỏ là quán bar ồn ào, tôi nhìn thấy ánh đèn neon nhấp nháy, nghe thấy tiếng người ta vui vẻ.
Tôi từng là khách quen ở đây, có lẽ là trước tuổi 30, thích đi bar, thích hẹn hò, mặc dù không có mối quan hệ nào duy trì được lâu dài.
Sau những năm tháng đó, tôi nhận ra sự gần gũi bên cạnh một người khác không mang lại bao lớn an ủi cho tôi, đôi khi trái lại còn cảm thấy cô đơn hơn, giống như con thuyền đi trong đêm nhìn thấy ngọn hải đăng ở đằng xa, nhưng dù thế nào cũng không thể cập bến.
Vì vậy sau này, tôi sống một cuộc sống độc thân thực sự, dù là ai cũng không thể khiến tôi lay động được nữa.
Đi về phía trước thêm một đoạn, dần trở nên im ắng hơn. Sau đó, ngay ngã rẽ của con đường nhỏ, tôi thấy Trình Việt và một cậu trai khác đang hôn nhau.
10
Đầu óc tôi vốn đang chếnh choáng vì hơi men lập tức tỉnh táo, nhìn thoáng qua đã nhận ra cậu.
Ánh đèn đường lờ mờ, nhưng tôi có thể thấy rõ, ban đầu cậu nhắm nghiền hai mắt. Cậu trai kia vòng tay ôm cổ cậu. Tôi đứng cách đó vài bước, thậm chí còn nghe được tiếng thở dốc nặng nề.
Tôi không biết nên quay người đi, hay giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía trước. Trong lúc do dự, Trình Việt chợt mở mắt, rồi ánh mắt cậu hướng về phía tôi đang ở đối diện, hơi ngẩn người, thoáng chớp mắt. Cậu trai kia cũng nhận ra có người ngoài, bèn ngượng ngùng cựa quậy cơ thể.
Lúc này, không thể giả vờ như không thấy mà bỏ đi được nữa. Tôi hít sâu một hơi, cố gắng nở một nụ cười thoải mái để cả hai bên đỡ lúng túng, sau đó gật đầu với cậu rồi đi lướt qua bọn họ.
Tôi không quay đầu lại, không biết có phải ảo giác không, hình như Trình Việt nhìn tôi thêm vài lần nữa. Cũng khó trách, bị người khác bắt gặp bí mật như này, ai mà không khó xử chứ. Thế nhưng chắc chắn cậu không biết, bản thân tôi cũng là gay, ngoài ngạc nhiên ra, tôi sẽ không nhìn cậu bằng ánh mắt của một kẻ khác loài.
Tôi đoán đại khác rằng, cậu trai kia không giống người yêu của cậu, có lẽ là đối tượng hẹn hò ở gay bar. Sau khi đi khuất bọn họ, tim tôi đập thình thịch ngày càng nhanh, cảm giác như có một sức mạnh muốn trỗi dậy từ bên dưới.