Chương 5 – Một tay yêu, một tay giết người
21:43 – Căn hộ của Lê Mộc
Trên bàn là chiếc điện thoại đang rung liên tục. Lê Mộc vừa gội đầu xong, tóc vẫn còn ẩm, mặc áo choàng bông hình mèo trắng, nằm dài trên giường.
Cậu mở tin nhắn từ “Anh đẹp trai văn phòng”:
Trạch Hạo: “Em ngủ chưa?”
Lê Mộc: “Chưa~ nhớ anh nên khó ngủ luôn á 🥺”
Trạch Hạo: “Mai anh qua rước đi ăn sáng. Có muốn món gì đặc biệt không?”
Lê Mộc: “Muốn… món anh 🐍💋”
Cậu bắn icon một con rắn vào đó, vừa gửi vừa cười khúc khích. Sau một giây, điện thoại rung thêm phát nữa.
[Tổ chức Dollface - ID: 403C]: “Mục tiêu mới: Bộ trưởng thương mại nước ngoài. 2 triệu USD. Có nhận không?”
Nụ cười ngọt ngào biến mất, Mộc nhướn mày. Tay mở tab phụ, ngón trỏ bắt đầu lướt như hacker.
“Đã từng qua Việt Nam năm 2020, bắt tay 7 công ty rửa tiền ngầm. Đối tượng nguy hiểm cấp độ 8…”
Cậu cắn đầu bút, liếc mắt sang khung chat với Hạo vẫn đang hiện “đang gõ…”
Lê Mộc (trả lời tổ chức): “Nhận. Nhưng tăng 5% phí bảo hiểm. Giao thông tin và ảnh mục tiêu trong 24h.”
Một tin nhắn nữa từ anh:
Trạch Hạo: “Em mà còn trêu nữa là anh qua gõ cửa bây giờ đấy.”
Lê Mộc: “Ai sợ chứ 😚 Gõ cửa là phải có quà nha!”
Cậu lăn một vòng trên giường, gối ôm bị đá rơi xuống đất.
21:51 – Biệt thự sân thượng, nơi Trạch Hạo sống
Một bên laptop đang mở màn hình mặt nạ đen của tổ chức sát thủ quốc tế. Một bên điện thoại là cuộc trò chuyện với Mộc.
Anh gác chân, áo sơ mi cởi ba cúc, ly rượu vang đỏ trong tay nhẹ nhàng xoay tròn.
Tổ chức Viper – ID: V001: “Mục tiêu: Thẩm phán Liên hợp quốc, liên quan đến đường dây ẩn của chính phủ Hoa Kỳ.
Giá: 2,5 triệu USD + quyền truy cập vào mạng lưới CIA châu Á.”
Ánh mắt Trạch Hạo tối lại. Anh gõ chậm rãi:
“Gửi thông tin. Tôi sẽ ra tay trong 48 giờ. Tăng cường bảo mật. Không muốn vợ tôi đọc được nhật ký lệnh giết người.”
Một bên khác:
Lê Mộc: “Nếu giờ em đứng trước cửa nhà anh, anh có mở cửa không? 😘”
Trạch Hạo khựng tay vài giây rồi cười nhẹ.
Trạch Hạo: “Mở cửa và ôm em về giường luôn ấy.”
Lê Mộc: “Woa, anh thật hư hỏng. Em ghi vào sổ đen nè~ 🐰💢”
Trạch Hạo: “Ừ, để anh ghi em vào sổ đỏ. Vợ tương lai của anh.”
Cốc rượu vang đặt xuống bàn “cạch” một tiếng. Ánh mắt Viper – sát thủ lạnh như băng – lấp lánh đầy ấm áp. Ai nhìn cũng không tin đây là kẻ từng bẻ cổ một trùm mafia chỉ bằng một tay.
22:15 – Trên giường của mỗi người
Lê Mộc kéo chăn đến cổ, điện thoại tựa vào gối. Cậu đang gửi một đoạn voice đầy ngọt ngào:
“Anh ngủ ngon nha. Em mơ thấy anh đến bắt cóc em luôn đó. Nhưng mà bắt kiểu cưới về luôn chứ đừng chém em nha~”
Trạch Hạo bật cười khi nghe đoạn voice. Anh gác tay sau đầu, gửi lại một bản ghi âm trầm thấp, pha chút khàn:
“Anh không chém em đâu. Anh chỉ trói em lại thôi… để em khỏi chạy khỏi anh.”
Mộc nghe xong, hét trong gối:
“Áaaa cái đồ mê muội!”
Sau đó, cậu mở màn hình laptop, bật chế độ an toàn, dùng tài khoản Dollface truy cập kho dữ liệu mục tiêu.
Một tấm ảnh chân dung hiện lên: người đàn ông da trắng, mắt nâu, tóc muối tiêu, đứng cạnh Tổng thống tại một hội nghị gần đây.
Mộc thì thào:
“Được rồi, ông bạn. Đến giờ ngủ rồi.”
Cùng lúc đó, bên kia thành phố
Trạch Hạo đứng trước bảng trắng lớn trong phòng riêng, dán hình ảnh một tòa đại sứ và phác thảo sơ đồ an ninh. Anh cầm một cây bút đỏ, đánh dấu ba vị trí tiềm năng tấn công.
Đôi mắt lạnh dần. Khí chất ôn nhu ban nãy như chưa từng tồn tại.
“48 tiếng. Không trễ một giây.”
Điện thoại anh lại rung.
Lê Mộc: “Anh đang làm gì đóoo~ Đừng nói là đã ngủ nha. Em buồn đó.”
Viper thoáng nhếch môi, lập tức nhập vai:
Trạch Hạo: “Anh đang chọn nhẫn cưới. Em thích bạch kim hay vàng hồng? 😌”
Mộc đang ngồi hack camera của đại sứ quán mà suýt rớt chuột.
“Trời ơi… thằng cha này thật biết đốn tim sát thủ 😳”
23:00 – Cùng lúc, hai sát thủ cùng gửi tin nhắn cuối
Trạch Hạo: “Ngủ ngoan. Gặp nhau trong mơ, cục bông của anh.”
Lê Mộc: “Ngủ ngon. Mơ đẹp nha, anh yêu đáng ghét của em 💖”
Sau đó, hai người – mỗi kẻ một nơi – cùng bật chế độ định vị mục tiêu.
Mỗi người là một cơn ác mộng với xã hội ngầm.
Nhưng khi về nhà…
Lại là người tình, là bạn đời, là cái ôm ngọt ngào cuối ngày.