Chương 1: Gặp Mặt Qua Mai Mối

Quán cà phê nhỏ nằm ở góc phố quận trung tâm, ánh nắng nhẹ xuyên qua lớp kính trong suốt chiếu xuống bàn gỗ sáng bóng. Không khí dịu dàng như thể hôm nay được ông trời lựa chọn để mở đầu cho một chuyện tình vừa ngọt vừa... nguy hiểm.

Lê Mộc ngồi ở góc bàn gần cửa sổ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean ôm gọn. Làn da trắng ngần, tóc đen mềm rủ xuống trán, ánh mắt to tròn long lanh nhìn ra đường như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Người phục vụ mang đến một ly trà đào, cậu lễ phép cảm ơn rồi lại tiếp tục... giả vờ ngây thơ.

Cậu không thích mấy vụ mai mối kiểu này. Nhưng dì Hai cứ nằng nặc bắt đi, bảo rằng “gái lớn không chồng như bánh chưng không nhân”, dù rõ ràng cậu chẳng phải "gái", mà cũng chẳng phải không có nhân.

Thực ra, Lê Mộc là người song tính. Và cũng thực ra, cậu là sát thủ. Nhưng đó là chuyện không ai biết. Hiện tại, cậu là thợ làm bánh ở một tiệm nhỏ cách đây ba con phố, sống yên ổn, sáng dậy sớm nhào bột, chiều giấu dao găm trong tủ bột mì đi làm nhiệm vụ, tối về ngủ ngon lành như mèo.

Cậu không muốn có con sớm. Phần vì công việc tay trái của cậu khá nguy hiểm, phần vì... cậu vốn thích đàn ông. Nhưng thử xem mắt một chút thì chắc không chết ai.

Chuông gió trên cửa reng lên, Lê Mộc ngẩng đầu.

Người đàn ông bước vào như thể cả căn phòng sáng rực lên. Cao khoảng mét tám, dáng người thon gọn mà săn chắc, mái tóc đen cắt gọn gàng, ánh mắt sâu như biển lặng. Trên người là sơ mi màu xanh than và quần tây đơn giản, nhưng thần thái lại khiến người ta không thể rời mắt.

Trạch Hạo – người được mai mối hôm nay – nhìn thấy cậu liền khẽ mỉm cười, bước tới bàn.

"Xin lỗi, em là Lê Mộc đúng không? Anh là Trạch Hạo."

Giọng nói trầm ấm, lịch sự, dễ nghe. Lê Mộc đứng lên bắt tay, đôi mắt sáng lên như chú nai nhỏ vừa gặp được suối nước mát.

"Vâng, em là Mộc. Anh đến đúng giờ thật."

Trạch Hạo cười nhẹ. Trong đầu thì hơi bất ngờ. Anh đã nghe nói đối tượng hôm nay "ngoan hiền, dễ thương", nhưng không ngờ lại đẹp đến mức khiến sát thủ từng thấy máu cả trăm người như anh cũng phải ngẩn ra.

Họ ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện. Ban đầu là những câu hỏi xã giao, về sở thích, công việc, gia đình. Cả hai đều giỏi nói dối.

"Em làm bánh à? Vất vả không?" Trạch Hạo hỏi, vẻ mặt thật sự quan tâm.

"Cũng không vất vả lắm. Chỉ là đôi khi bột dính tay cả ngày, không tẩy được," Lê Mộc cười cười, trong lòng thầm nghĩ: dính máu còn không ai phát hiện, bột thì nhằm nhò gì.

"Còn anh làm gì? Nghe nói công ty anh to lắm."

"À, anh chỉ là nhân viên quèn thôi. Làm giấy tờ, sổ sách, kiểu văn phòng ấy mà."

Câu nói khiến Mộc gật gù đồng cảm. Trong lòng thì nghĩ: Đúng là kiểu người vô hại, làm việc bàn giấy, chắc sợ cả gián.

Sau gần một giờ đồng hồ nói chuyện, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm và... hợp đến lạ. Không ai cố tỏ ra đặc biệt, nhưng lại ăn khớp như bánh kẹp.

"Vậy... mình thử hẹn hò một tuần nhé?" Trạch Hạo đề nghị, ánh mắt vẫn dịu dàng như khi nói chuyện với con nít.

Lê Mộc nghiêng đầu suy nghĩ, rồi cười tươi rói:

"Được ạ. Nhưng em nói trước, em chưa muốn có con đâu nha. Sớm quá là không được đâu đó."

Trạch Hạo bật cười:

"Không sao. Anh cũng không vội. Quan trọng là mình hiểu nhau."

Cả hai cùng cười, ly trà đào cạn dần, mặt trời ngoài cửa sổ cũng dần ngả màu cam.

Không ai biết rằng, một người là sát thủ cấp tổ chức, người kia là sát thủ tự do nổi danh khắp giới ngầm. Không ai trong họ biết người trước mặt từng cầm súng, cầm dao giết người như ngóe.

Họ chỉ biết, hôm nay là một buổi gặp mặt thú vị. Và có thể, là khởi đầu cho một thứ gì đó... đẹp đến mức khiến người ta quên mất thế giới mình đang sống tàn nhẫn đến nhường nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play