Chương 4 – Giả nai cũng phải có học

07:00 sáng – Căn hộ số 302

Âm thanh báo thức vừa vang lên, Lê Mộc đã ngồi bật dậy. Cậu vươn vai, lướt qua gương, rồi đứng lại… nhìn bản thân trong gương chằm chằm.

“Không được. Nay là buổi hẹn hò đầu tiên sau gặp mặt. Phải đẹp.”

Cậu mở tủ, lựa áo sơ mi trắng tay bồng cùng quần short kem. Tóc chải gọn, bôi chút sáp tạo độ phồng, thêm một lớp kem dưỡng để mặt vừa căng vừa bóng.

“Trông phải giống người làm bánh mì, không phải kẻ cầm súng.”

Trong khi đó, cách đó ba quận…


07:30 – Biệt thự sân thượng, quận Thượng Thành

Trạch Hạo thắt caravat gọn gàng, đứng trước dàn siêu xe, cuối cùng chọn… một chiếc Toyota đen cũ kỹ đã đi hơn trăm ngàn cây số. Thậm chí còn cố tình dính bụi bánh xe cho chân thực.

“Phải giống nhân viên quèn. Không thể để em nghi ngờ.”

Anh lái xe ra khỏi gara ngầm, dừng trước cổng khu chung cư nơi Lê Mộc sống.

Khi cậu bước ra…

Ánh nắng sớm rọi xuống mái tóc màu hạt dẻ nhạt, gương mặt nhỏ nhắn tươi cười, chiếc sơ mi trắng khẽ phồng gió — hình ảnh đó khiến Trạch Hạo im lặng vài giây.

Anh vội bước xuống, mở cửa xe cho cậu, cười hiền.

“Chào buổi sáng. Hôm nay em đẹp lắm.”

Mộc cười toe:

“Anh cũng vậy! Mùi nước hoa còn thơm nữa. Chắc loại rẻ tiền em hay xài á hihi~”

Trạch Hạo cười… một giây sau nhắm mắt chịu đựng. Cái này là nước hoa đặt riêng từ Pháp, có bảo vệ mùi sau 12 tiếng và chống lộ thân nhiệt sát thủ.


08:15 – Quán bánh mì trứng kẹp phô mai (mà Mộc “gợi ý”)

Hai người cùng ăn sáng. Mộc cắn miếng bánh rồi “vô tình” hỏi:

“Công ty anh dạo này có ai nghỉ việc không? Giờ em thấy mấy vụ chém giết cướp ngân sách nhiều quá. Sợ á.”

Trạch Hạo vừa nhai vừa gật, trầm giọng đáp:

“Không… chứ mà có chắc cũng do bị áp lực công việc. Em đừng đọc tin tức mấy vụ sát nhân lung tung, dễ mất ngủ.”

Cả hai nhìn nhau, cùng gật đầu như thể: Ừ đúng rồi, chúng mình là người vô hại.


10:00 – Khu vui chơi Fantasy Park

Khu vui chơi hôm nay vắng người, trời đẹp. Hai người dắt tay nhau chơi tàu lượn, nhà gương, bắn súng nước, còn có cả đua xe điện đụng.

Lê Mộc chơi trò gì cũng thắng. Tay lái lụa như sát thủ cầm dao. Bắn súng nước trúng toàn đầu mục tiêu. Đến trò tung banh vào rổ cũng trúng tất.

Trạch Hạo im lặng nhìn cậu, ánh mắt hơi hoài nghi.

“Em chơi mấy cái này… giỏi ghê.”

Mộc giả vờ đỏ mặt:

“Lúc nhỏ em nghịch lắm, chơi game điện tử suốt á~.”

(Còn giờ em giết người thật luôn rồi anh ơi.)


13:30 – Trạm dừng chân, uống nước

Hai người ngồi nghỉ. Trạch Hạo nhấp ngụm nước, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy một nhóm học sinh hét toáng lên bên cạnh một căn nhà to hình lâu đài.

“Nhà ma à?”

Mộc theo ánh mắt nhìn theo, thấy chữ “The Curse: Lâu Đài Máu” được in đậm trên bảng đèn led đỏ.

Cậu nghiêng đầu hỏi:

“Anh từng vô chưa?”

“Chưa. Em dám không?”

“Sao không! Em đâu có sợ…”

(Máu thật còn lăn lộn như mèo. Mấy trò hóa trang này là gì chứ.)

Trạch Hạo cười khẽ, mắt ánh lên vẻ hứng thú:

“Vậy đi thử ha?”

(Để xem phản ứng em ra sao. Lỡ có tí sát khí… biết đâu.)


13:45 – Bên trong nhà ma

Ánh đèn mờ, âm thanh lạnh sống lưng. Khói nhân tạo mờ mịt dưới chân. Một con búp bê treo lơ lửng giữa hành lang vừa vặn xoay mặt ra phía họ.

“KÉÉÉÉÉÉÉÉÉTTTTTTTTTTTTT!!!”

“ÁAAAAAAAAAAAAAAA AAAAAAAAAAAAA!!!” – Mộc hét thảm thiết, lao nhào vào người Trạch Hạo, ôm cánh tay anh như con thỏ sắp chết.

Mặt cậu trắng bệch, chân run, tay bám chặt tay áo anh không buông. Mắt ướt ướt.

“Đừng bỏ em lại! Em xin lỗi mà, em không chơi nữa đâu!”

Trạch Hạo sững người ba giây.

(Thế giới này có người nào gào sợ hãi mà còn… chu môi rưng rưng dễ thương vậy không?)

“Không sao. Có anh ở đây rồi. Nắm tay anh, đi từng bước một.”

Anh vòng tay ôm vai Mộc, kéo cậu đi qua từng khúc quanh. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ:

(Trời ơi sao em dễ thương dữ vậy trời. Sao có thể yếu đuối vậy được?)

Mà Mộc thì…

(Bộ đồ hóa trang này may xịn phết. Giả máu mà trông như thật… nhưng mà vẫn không rung nổi tim tôi nha.
Chỉ sợ hét quá lố, lòi mất mặt nạ.)

Hai người một trước một sau, tay nắm chặt tay, băng qua nhà ma như một cặp vợ chồng mới cưới… mà người chồng sắp xỉu vì tim quá mềm.


15:00 – Cổng khu vui chơi

Mộc uống nước ép, gương mặt mệt mỏi giả tạo nhưng mắt vẫn long lanh.

“Cảm ơn anh… nếu không có anh chắc em khóc luôn á…”

“Không sao. Em có thể dựa vào anh mà.”

Hai người cười với nhau. Gió lướt qua, một chiếc lá rơi xuống tóc Mộc. Trạch Hạo đưa tay gỡ nhẹ, ánh mắt dịu dàng đến mức đáng nghi.


Tối hôm đó

Cả hai về nhà riêng. Mộc tắm xong, vừa lau tóc vừa lẩm bẩm:

“Thôi xong. Mình diễn hơi quá tay rồi.”

Trạch Hạo đứng trước gương, cởi áo sơ mi, vết thương nhỏ trên vai do nhiệm vụ đêm qua vẫn còn vết đỏ.

“Em ấy thật sự yếu đuối vậy sao? Không, chắc do mình nghĩ nhiều…”

Cả hai người, ở hai đầu thành phố, đều đang nghi ngờ thoáng qua. Nhưng chỉ thoáng qua, rồi tự phủ nhận vì… người kia quá đáng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play