Chương 6 – Viper lên đường

Đồng hồ điểm ba giờ sáng. Thành phố vẫn đang ngủ say, nhưng trong căn biệt thự nằm sâu trong khu phố thượng lưu, ánh đèn dưới tầng hầm sáng rực như một phòng thí nghiệm bí mật. Trạch Hạo ngồi trước bàn kim loại không tên, hai tay lắp ráp từng bộ phận súng bắn tỉa hạng nặng với tốc độ ổn định, chính xác, không hề dao động.

Cạnh bàn là một vali đen chứa các loại hộp đạn phân loại theo trọng lượng, đầu đạn tẩm thuốc, dao phản lực và một ống siêu âm áp tai. Anh không cần mang theo quá nhiều. Đủ để giết một người và thoát khỏi hiện trường trong năm phút là được.

Mục tiêu lần này là tên Thẩm phán Liên Hợp Quốc, vừa mới đáp máy bay xuống Hà Nội trong một chuyến thị sát “tình hình nhân quyền” – thật ra là để điều phối khoản tiền hối lộ từ một tập đoàn vũ khí. Gã đã được CIA ngầm bảo vệ.

Và Trạch Hạo – dưới mật danh Viper – là kẻ được thuê để khiến “người đàn ông nguy hiểm đó” biến mất vĩnh viễn khỏi bản đồ chính trị.

Anh nhìn bức ảnh mục tiêu lần nữa, gương mặt trắng, nụ cười ngạo nghễ đầy vẻ đạo đức giả. Chỉ cần bóp cò… là kết thúc.

Điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn từ Lê Mộc.

Mộc: “Chúc anh ngủ ngon nhaaa. Nhớ em hong~ 😚”
Mộc: “Mà sáng mai nhớ mặc áo sơ mi trắng nha, em thấy đẹp lắm á 😌”

Trạch Hạo khẽ cười. Trong lòng anh, thế giới này chia làm hai nửa: nửa ngoài là máu và bóng tối, nửa còn lại – là ánh sáng mang tên Mộc.

Anh gõ một tin nhắn ngắn:

“Anh sẽ mặc đẹp nhất cho em.”

Sau đó, tắt điện thoại. Từ giờ, mọi dấu vết của Trạch Hạo – người đàn ông yêu vợ hiền lành – sẽ bị xóa sạch. Thay vào đó, chỉ còn Viper.


04:12 – Trên tầng thượng một khách sạn quốc tế gần Hồ Tây

Trạch Hạo ngồi chồm hỗm sau lối thông gió, thân thể hòa vào bóng tối. Bộ đồ bó sát màu xám đen, chất liệu chống tia hồng ngoại, khẩu súng tỉa dài như xương sống của rắn được cố định trên lan can với tay nắm điều chỉnh lực bật.

Ống ngắm hiển thị hồng ngoại đang khóa vào tầng 11 tòa nhà đối diện – nơi tên Thẩm phán vừa thức dậy. Theo báo cáo, trong vòng mười phút nữa, hắn sẽ bước ra ban công gọi điện “tạo dáng chính trị” cho đám nhà báo quốc tế. Kế hoạch rất rõ ràng: xuất hiện, đưa tay vuốt tóc, giả vờ than thở chuyện chiến tranh – và đúng lúc đó, một viên đạn từ khoảng cách 400m sẽ xuyên qua thái dương hắn.

Gió đông thổi nhẹ. Cây kim đồng hồ trên cổ tay di chuyển. Trạch Hạo hít một hơi thật sâu, không tiếng động, mắt không chớp. Ở khoảng cách này, một dao động nhẹ ở ngón tay cũng đủ khiến đạn lệch mục tiêu.

Một tiếng bước chân. Hắn đã ra.

Ống ngắm bắt được hình ảnh: tên Thẩm phán đang cầm ly cà phê, khoác áo choàng trắng, đứng nghiêng người dựa lan can. Đúng như dự đoán.

“Ba…”

Anh giữ tay.

“Hai…”

Hơi thở bị nén lại. Cơ ngực căng.

“Một.”

PẰNG!

Viên đạn rít gió – một đường thẳng sắc lạnh xé gió đâm thẳng vào đầu mục tiêu. Không có tiếng kêu, chỉ là sự khựng lại như một con rối bị cắt dây. Ly cà phê rơi xuống tầng dưới như một dấu hiệu duy nhất cho cái chết lặng lẽ ấy.

Trạch Hạo đứng dậy. Không quay đầu, không nhìn lại, không cần xác nhận. Viper chưa bao giờ bắn hụt.


04:25 – Cửa sau khách sạn

Anh bước vào một chiếc xe phân khối lớn đã ngụy trang như xe giao hàng. Khẩu súng đã được tháo rời, cất vào lớp đáy kép của thùng hàng. Bánh xe lăn trên đường như không có gì xảy ra. Cảnh sát địa phương chỉ mới nhận được báo cáo “một vật thể rơi” từ tầng cao. Họ còn chưa kịp vào phòng nạn nhân, vì đang bị “một số cuộc gọi quốc tế” giữ chân.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch.


05:00 – Trên đường cao tốc trở về

Ánh sáng bình minh bắt đầu ló dạng. Trạch Hạo tháo mặt nạ, đổi lại áo sơ mi trắng và cà vạt công sở. Gương chiếu hậu phản chiếu một người đàn ông lịch thiệp, tóc được vuốt gọn, ánh mắt không còn sắc lạnh mà ngập tràn dịu dàng.

Anh bật điện thoại lên.

Có tin nhắn mới từ Mộc:

Mộc: “Dậy chưa ông chồng tương lai? :3
Mau dậy ăn sáng đi nha, em chờ đó~ 💞”

Trạch Hạo dựa đầu vào vô lăng, nhắm mắt trong ba giây.

Sát thủ máu lạnh vừa giết người… giờ lại quay về vai một người chồng ấm áp.

Anh gõ lại một tin nhắn:

“Trên đường qua rước vợ. Hôm nay anh rảnh cả ngày cho em. ❤️”


Anh giết người như thở, nhưng tình yêu lại giữ anh sống.
Và anh chưa bao giờ nghi ngờ… rằng người vợ đáng yêu của mình, cũng đang làm chuyện tương tự ở đâu đó, với một nụ cười vô hại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play