Chương 4: Góc Khuất Chợ Đêm

Buổi chiều hôm đó, sau khi trở về biệt thự, Khương Duật không hề như thường lệ vào phòng sách làm việc.

Hắn ngồi yên trên chiếc xe lăn, ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn, đầu hơi nghiêng, ánh mắt ẩn dưới lớp kính râm thăm thẳm như đang nghiền ngẫm điều gì.

Trợ lý riêng của hắn, Hình Nghi, đứng một bên, im lặng đợi lệnh.

Mãi một lúc lâu, Khương Duật mới lười biếng mở miệng:

"Đi điều tra thằng nhóc tóc đỏ lúc nãy cho tôi."

Giọng nói lạnh nhạt, như thể chỉ đang bàn chuyện gì tầm thường.

Nhưng Hình Nghi biết, một khi Khương Duật mở miệng, mọi việc phải lập tức hoàn thành — không thiếu một mảnh.

Chưa đầy nửa ngày sau, kết quả đã được đặt lên bàn.

"Tên: Dương Minh. Mười tám tuổi. Ba mẹ ruột mất trong tai nạn giao thông lúc cậu ta còn nhỏ. Hiện đang sống với cha dượng, Tạ Qua — cờ bạc nợ nần, rượu chè be bét."

"Cách đây vài ngày, Tạ Qua đã đăng tin rao bán cậu ta trên chợ đen. Một tổ chức ngầm đã ra giá."

Hình Nghi báo cáo rõ ràng.

Khương Duật nhướn mày, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

"Muốn bán cả người đi lấy tiền cờ bạc?"

Giọng hắn nhạt như nước lã, nhưng khóe môi ẩn giấu một tia lạnh lẽo đáng sợ.

Hắn nhắm mắt, nhớ lại gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng rực cùng nụ cười bướng bỉnh của thằng nhóc đó.

Một thằng nhóc nghèo đến mức bẻ đôi ổ bánh mì cũng tiếc, nhưng lại ngồi xổm đưa một nửa cho một "kẻ tàn tật" xa lạ.

... Đúng là thú vị.

"Mang cậu ta về đây." — Khương Duật lạnh lùng ra lệnh.


Tối đến, khi Khương Duật đang kiểm tra lại kế hoạch hành động, điện thoại nội bộ đổ chuông.

Hình Nghi ở đầu dây, giọng đầy thận trọng:

"Thiếu gia, Dương Minh hiện đang ở chợ đêm. Sau khi đánh nhau kịch liệt với Tạ Qua, dù bị thương nhưng vẫn lén đem tranh ra bán."

Một thoáng trầm mặc.

Khương Duật nhếch môi cười nhạt:

"Đúng là dai như cỏ dại."

Không chút do dự, hắn đeo kính râm, ra lệnh:

"Đẩy tôi tới đó."


Chợ đêm hôm nay người đông như mắc cửi.
Ánh đèn đủ màu hắt bóng những khuôn mặt lam lũ, chen chúc buôn bán gấp gáp.

Ở một góc vỉa hè ẩm ướt, một chiếc bàn ọp ẹp được dựng tạm bằng thùng gỗ.

Dương Minh ngồi bệt dưới đất, ôm bức tranh trong lòng, trên người còn loang lổ vết bầm tím mới.

Bên cạnh cậu là vài bức tranh khác — phong cảnh, chân dung, thậm chí có cả ký họa đen trắng — nhưng tất cả đều đơn giản, thô sơ, không bắt mắt lắm so với các gian hàng đèn hoa rực rỡ xung quanh.

Cậu ôm chặt bức tranh đặc biệt — bức tranh vẽ người đàn ông mù ngồi trước căn nhà cũ.

Đôi mắt cậu sáng lên hy vọng.

"Chỉ cần bán được một bức thôi... chắc chắn có tiền ăn mấy bữa..." — Dương Minh lẩm bẩm, như tự trấn an mình.

Từ góc tối phía xa, Khương Duật ngồi yên trong xe lăn, im lặng quan sát.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, tên nhóc ấy gầy gò, lưng hơi khom vì mệt, tay chân lấm lem bẩn bụi, nhưng ánh mắt vẫn kiên cường sáng rực.

Một sức sống mãnh liệt... khiến Khương Duật cảm thấy khó chịu, lại cũng khó lòng rời mắt.

Hình Nghi khom người hỏi nhỏ:

"Thiếu gia, cần tôi ra tay?"

Khương Duật nhếch môi:

"Đi mua bức tranh vẽ tôi."

Hình Nghi ngớ ra.
Một giây sau, anh ta gật đầu, bước nhanh tới.


Dương Minh đang gật gù vì buồn ngủ thì bị giọng người gọi tỉnh:

"Cậu bán bức tranh đó bao nhiêu?"

Cậu ngẩng lên, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen, gương mặt nghiêm túc.

Dương Minh vội ôm tranh vào lòng, dè dặt:

"Anh thích thì... thì cứ ra giá đi. Tôi không ép."

Ánh mắt Hình Nghi lướt qua bức tranh.
Một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm, ngồi xe lăn bên cạnh căn nhà xiêu vẹo.
Dù nét vẽ còn non tay, nhưng toát ra một cảm giác rất kỳ lạ — chân thực và có chiều sâu.

Hình Nghi nhẩm trong lòng:
Thiếu gia mà thấy mình rao giá thấp chắc bóp chết luôn quá...

Anh ta mỉm cười, chìa ra... một xấp tiền dày cộp!

"Một nghìn đô."

Dương Minh suýt thì té ngửa.

Mắt tròn xoe, tay run bần bật, cậu lắp bắp:

"A... Anh... không nhầm chứ?!"

"Không nhầm. Anh chủ của tôi rất thích phong cách vẽ của cậu."

Nói xong, Hình Nghi nhét tiền vào tay cậu, lấy bức tranh rồi quay đi.

Dương Minh ngây ngốc nhìn xấp tiền to đùng trong tay, gương mặt bẩn thỉu bỗng bừng sáng rực.

"Trời ơi! Mình giàu rồi! Hahaha!"

Cậu ôm tiền, nhảy cẫng lên như một con sóc nhỏ, cười toe toét đến nỗi nước mắt cũng muốn rơi ra.


Từ xa, Khương Duật thấy cảnh ấy, khóe môi lạnh lùng không tự chủ khẽ cong lên.

Ánh mắt ẩn sau kính râm, lần đầu tiên mềm đi đôi chút.

Một tên nhóc... vừa lạ lẫm vừa thú vị.

Hắn lẩm bẩm, như nói với chính mình:

“Dương Minh... Tôi muốn em, sẽ chiếu sáng tâm tôi tới mức nào... ”

Tối đó, Dương Minh ôm tiền về, mua một túi bánh mì to tướng, no nê sung sướng.

Cậu nào biết, vận mệnh của mình đã bị người đàn ông kia nắm chặt từ khoảnh khắc ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play