Chương 1: Ổ Bánh Mì Và Một Tên Què Mù

Dương Minh cắn một miếng bánh mì cứng đến suýt gãy cả răng.
Cậu rướn mày nhìn cái ổ bánh mì nguội ngắt trong tay, lòng thầm mắng: “Đồ khốn! Cứng như đá thế này mà cũng bán được!”

Gió buổi chiều thổi mạnh, cuốn theo bụi mù mịt trên con đường nhỏ.
Chiếc áo khoác second-hand trên người cậu mỏng te, chẳng đủ chống lạnh. Cậu co người lại, tay siết chặt túi vải cũ kỹ treo lủng lẳng trên vai, lầm bầm bước về "nhà" — hay đúng hơn, là cái ổ chuột rách nát nơi cậu sống cùng gã cha dượng nát rượu.

Dương Minh đã quen với việc tự lo cho mình từ khi còn bé. Ba mẹ cậu mất sớm vì tai nạn giao thông. Khi ấy, Dương Minh mới lên tám. Thế giới của cậu vỡ tan từ giây phút đó, để rồi phải sống trong bàn tay bạo lực của người đàn ông gọi là "cha dượng".

Vậy nên, bánh mì cứng như đá hay gió rét quất rát da — với Dương Minh, cũng chẳng thấm vào đâu.

Cậu hừ một tiếng, đang định nhảy lên lề đường cho đỡ lạnh thì đập vào mắt là một cảnh tượng kỳ lạ.


Trước một căn nhà nhỏ xiêu vẹo, có một người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn.
Anh ta mặc một bộ quần áo đen đơn giản, gương mặt gần như bị che khuất bởi cặp kính râm to tổ bố. Tay đặt hờ trên tay vịn, dáng vẻ trầm mặc.

Nhưng điều kỳ lạ là —
Đẹp trai điên đảo.

Thề có trời, dù gương mặt gần một nửa bị kính che, Dương Minh cũng có thể chắc chắn: đây là một soái ca xịn.
Đường nét sắc sảo, môi mỏng, cằm gọn gàng, sống mũi cao thẳng. Da trắng ngần như phát sáng dưới ánh chiều tà.

Nếu không phải đang ngồi xe lăn với cây gậy mù tựa bên cạnh, cậu chắc chắn anh ta đã bị các cô gái vây kín rồi.

"Què, lại còn mù..."

Dương Minh nhíu mày, trong lòng nổi lên một trận thương cảm khó tả.
Cậu biết cảm giác bị thế giới bỏ quên nó như thế nào.
Đói, lạnh, không ai quan tâm — chỉ có bản thân tự mình cắn răng sống sót.

Cắn thêm một miếng bánh mì, Dương Minh ngậm ngùi.
"Hay cho anh ta ít tiền...?"

Nhưng vừa nghĩ tới ví tiền chỉ còn đúng hai đồng lẻ, cậu lập tức đau lòng.
Cho tiền thì không có.
Chỉ còn... ổ bánh mì khốn nạn này.

Dương Minh gãi đầu, ngồi thụp xuống lề đường đối diện người đàn ông kia, dùng răng cắn đôi ổ bánh mì.
Xong xuôi, cậu chìa ra một nửa, giọng nhừa nhựa:

"Ê, anh trai. Đói không? Tôi không giàu, chỉ còn cái này thôi. Ăn hông?"

Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, dưới lớp kính râm, đôi mắt thâm sâu ánh lên tia sáng kỳ lạ.

Một tên nhóc, tóc đỏ rực như ngọn lửa, mặc áo khoác cũ mèm, tay chìa ra nửa ổ bánh mì cứng quèo, gương mặt cười toe toét chẳng biết ngại ngùng là gì.

"Tôi không lấy tiền đâu." Dương Minh xua tay. "Cứ coi như tôi mời anh ăn một bữa! Gặp nhau là có duyên đó nghen!"


Khương Duật, tên đàn ông giả mù ngồi xe lăn, trầm mặc nhìn cậu nhóc trước mặt.

Người ta bảo kẻ mù không nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, anh cảm giác mình đang bị một mặt trời nhỏ thiêu đốt.

Tóc đỏ rực, mắt trong veo như nước suối, nụ cười tươi rói đầy ngây thơ và sức sống.
Một người như thế... sao lại xuất hiện trong cái thành phố mục ruỗng này?

Khương Duật khẽ mím môi.
Trong đầu, một suy nghĩ đen tối lặng lẽ mọc rễ:

Phải giữ cậu ấy lại bên mình.


"Tên gì đó?" Dương Minh tiếp tục bạo dạn hỏi.

"Khương Duật." Giọng anh khàn khàn, trầm thấp.

"Ồ. Nghe sang dữ. Còn tôi, Dương Minh!" Cậu vỗ vỗ ngực mình. "Dương như ánh dương, Minh như ánh sáng. Ghép lại là... ánh sáng hai lần luôn, ngầu không?"

Khương Duật khẽ cong môi, như cười như không.
Dương Minh hí hửng nghĩ mình đã chọc được anh ta vui.

"Ờ mà..." Dương Minh nghiêng đầu, ngó nghiêng. "Anh ngồi đây làm gì vậy? Trước nhà người ta luôn á. Không sợ chủ nhà đuổi à?"

Khương Duật lười biếng đáp:

"Nhà tôi."

"Ủa, giàu vậy hả?" Cậu tròn mắt, rồi nhìn căn nhà nhỏ xiêu vẹo, gãi đầu. "Ờ... thôi kệ, miễn có nhà là ngon rồi. Tôi còn phải thuê ổ chuột để ở kìa."

Nói xong, cậu gặm tiếp ổ bánh mì, vừa nhai vừa chửi thề nho nhỏ vì cứng quá.


Lúc này, trợ lý của Khương Duật từ xa hớt hải chạy về, tay xách túi lớn túi nhỏ.

"Tiên sinh, tôi mua xong đồ rồi! Xin lỗi vì để ngài chờ lâu!"

Dương Minh trợn mắt, nhìn gã trợ lý mặc đồ tây bóng loáng, gương mặt quýnh quáng lo lắng.
Cậu lập tức quay sang lườm Khương Duật:

"Anh lừa tôi hả? Có trợ lý mà còn ngồi đây làm bộ tội nghiệp chi vậy?!"

Khương Duật nhếch môi, lười biếng tựa đầu lên lưng ghế xe lăn, thản nhiên buông một câu:

"Muốn có người cho bánh mì."

Dương Minh: "..."
Má ơi, còn biết giở trò gạt tình thương hả?!


Vậy đó.
Dương Minh chưa bao giờ nghĩ, chỉ vì nửa ổ bánh mì, chỉ vì một cơn thương cảm vu vơ, mà cậu sẽ bị một tên "giả mù giả què" kéo vào một câu chuyện không lối thoát.

Và cũng không ngờ —
Nửa ổ bánh mì ngày hôm đó...
Chính là khởi đầu cho một tình yêu vừa điên cuồng, vừa dịu dàng, vừa không thể nào thoát khỏi.


Có những cuộc gặp gỡ, là số phận an bài.
Dù biết phía trước là vực sâu, anh cũng nguyện lao xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play