Chương 3: Đêm Vỡ Nát
Đã hơn nửa đêm, khu ổ chuột chìm trong thứ yên tĩnh ẩm ướt ngột ngạt.
Dương Minh ngồi xổm bên chiếc bàn lung lay, ngắm nghía bức tranh mới hoàn thành.
Trong ánh đèn dầu le lói, gương mặt người đàn ông mù trong tranh như sống động hơn bao giờ hết.
Một vẻ đẹp lạnh lùng, bí ẩn, nhưng đồng thời cũng quá xa xôi với cậu — một thằng nhóc nghèo kiết xác.
Cậu thở dài.
Bức tranh này, chắc chắn bán được một ít tiền.
Dù không nhiều, ít nhất cũng đủ ăn vài bữa, không phải lo đói lả như mấy hôm trước.
Cậu rón rén ôm tranh xuống tầng.
Tính đi tắt ra chợ đêm, tìm một gánh hàng rong nào đó gửi bán.
Nhưng vừa đặt chân lên bậc thang ọp ẹp, cậu chợt khựng lại.
Trong bóng tối, vang lên tiếng nói chuyện điện thoại lầm rầm.
Là Tạ Qua.
Dương Minh nín thở, dán người vào tường, lắng tai nghe.
"Dạ, dạ, tôi nuôi nó lớn thế này, bán đi cũng tiếc, nhưng ông chủ đã ưng thì tôi xin giao luôn... 20 đô là được rồi, vâng ạ!"
Giọng Tạ Qua hớn hở, đầy vẻ khúm núm.
Một giọng khác, lạnh lẽo vang lên từ đầu dây bên kia:
"Tốt. Ngày kia, chuẩn bị sẵn. Người của chúng tôi sẽ tới đón. Nhớ dặn nó ngoan ngoãn, đừng làm loạn."
Dương Minh chết sững tại chỗ.
Bán. Bán cái gì? Bán mình??
Toàn thân cậu run lên bần bật, máu dồn lên não.
Hắn ta... không chỉ lấy đi tranh vẽ của cậu, không chỉ bóc lột từng đồng cậu kiếm được — mà giờ, còn định bán cả mạng người!
"Khốn nạn..." — Cậu rít qua kẽ răng, gương mặt méo mó vì phẫn nộ.
Cậu không nghĩ ngợi thêm, lao ra từ bóng tối, giật phăng điện thoại khỏi tay Tạ Qua.
"Mày—"
"Ông bán tôi đi hả?!! Ông còn là người không?!"
Tạ Qua sững người một thoáng, rồi trợn mắt gào lên:
"Thì sao?! Tao nuôi mày bao nhiêu năm, mày tưởng không tốn kém à?! Tao bán mày đi kiếm chút vốn đánh bạc lại, có gì sai?!"
Điện thoại trên tay đã bị ngắt từ lúc nào.
Cuộc giao dịch dơ bẩn kia, đã được định sẵn.
Cơn giận như nhấn chìm lý trí Dương Minh.
Không cần đắn đo, cậu vung tay, ném điện thoại vỡ tan dưới đất.
Bức tranh ôm trong lòng cũng bị vứt sang một bên, rơi cái "phịch" trên sàn bẩn thỉu.
"Ông đáng chết!" — Cậu gào lên, nhào tới túm tóc Tạ Qua, đấm đá loạn xạ.
Tạ Qua cũng không chịu yếu thế.
Gã đẩy mạnh Dương Minh ra, cầm ghế gỗ vung lên.
Cậu né được, nhưng va trúng cạnh bàn, đau điếng.
Đồ đạc trong nhà văng tứ tung.
Chén bát bể nát, ghế gãy, thậm chí cả cái cửa sổ cũng bị vỡ tan thành từng mảnh.
Trong căn nhà nhỏ, chỉ còn lại tiếng gầm gào, tiếng vật lộn hỗn loạn.
Dương Minh không biết mình đánh bao nhiêu cú, bị đấm bao nhiêu cái.
Máu từ mũi từ môi ứa ra, vị tanh mặn tràn ngập khoang miệng.
Nhưng cậu không hề dừng tay.
Không chỉ vì giận dữ.
Mà còn vì nỗi nhục nhã.
Bị đối xử như món hàng rẻ rúng.
Bị người từng gọi là "cha" bán đứng chỉ vì vài đồng bạc bẩn.
Dương Minh như con thú nhỏ phát cuồng.
Cậu đánh đến khi tay chân rã rời, đầu óc quay cuồng.
Tạ Qua, bị thương không nhẹ, cuối cùng gào lên:
"Được! Mày giỏi! Mày cứ ở lại đây mà chờ chết đói đi! Đừng hòng tao cho mày ăn thêm miếng nào!"
Dương Minh thở hổn hển, lảo đảo đứng dậy.
Mắt đỏ ngầu, tóc đỏ rối bời, cả người bê bết máu và bụi bẩn.
Cậu liếc nhìn Tạ Qua như muốn đốt gã thành tro.
"Tôi thà chết đói, cũng không để ông bán tôi đi!"
"Cút đi! Ông cứ ngồi đó chờ người tới bắt tôi mà xem!"
Nói rồi, cậu khom người nhặt bức tranh bị dơ bẩn dưới đất, lảo đảo bước ra khỏi căn nhà.
Không một lần ngoái đầu lại.
Ngoài trời, gió lạnh thổi ù ù.
Con hẻm khuya khoắt vắng tanh.
Dương Minh ôm bức tranh, run rẩy bước đi.
Mỗi bước chân như xé rách lòng ngực, nhưng cậu cắn răng chịu đựng.
Không có nhà.
Không có nơi để về.
Không ai chờ đợi.
Chỉ còn mình cậu — và bức tranh cậu vẽ bằng tất cả hy vọng mong manh.
Cậu lê bước tới gần khu chợ đêm.
Ánh đèn lờ mờ, tiếng rao vặt vang vọng.
Mùi mồ hôi, khói dầu, mùi đồ ăn rẻ tiền xộc thẳng vào mũi.
Dương Minh bấu chặt lấy mép bức tranh, xiết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
"Mình phải sống. Phải bán tranh. Phải kiếm tiền..."
Chỉ cần còn sống, sẽ có cách.
Cậu tự nhủ như vậy, từng bước, từng bước chen vào đám đông hỗn loạn.
Không hề hay biết — ở một góc tối cách đó không xa, một đôi mắt sắc lạnh dưới cặp kính đen đang lặng lẽ dõi theo mình.
Một đôi mắt... không hề mù lòa.
Đứa nhỏ này... thật đúng là ánh sáng rực rỡ giữa bùn đen.