Chương 5: Bị Lôi Ra Đường

Sáng hôm sau.

Trong căn phòng ọp ẹp trên tầng gác xép, Dương Minh ngủ vùi như chết.

Chăn đắp xộc xệch, một chân cậu quấn lấy mép giường, mặt úp vào chiếc gối mỏng xẹp lép, thậm chí còn có vết bẩn không rõ màu.

Dưới gối, xấp tiền bán tranh tối qua được bọc tạm bằng túi ni-lông, nhét sâu vào như báu vật.

Ánh nắng len lỏi qua tấm rèm cửa rách nát, quét một vệt sáng lên gò má trắng trẻo lấm lem của Dương Minh.
Căn phòng nhỏ ngập tràn bụi bặm nhưng hôm nay, tâm trạng của cậu lại không tồi.

Nếu không tính đến chuyện… toàn thân đau ê ẩm như bị xe cán qua.

Cậu cựa quậy, định vùi đầu ngủ tiếp thì...

"Rengggg! Rengggg!"

Chiếc điện thoại cũ nát dưới chân giường gào lên ầm ĩ.

Dương Minh gắt gỏng đạp một phát, suýt làm nó bay ra cửa sổ.

"Mẹ nó... ai phá giấc ngủ vàng bạc của ông đây!"

Cậu lồm cồm bò dậy, đầu tóc đỏ rực rối tung, hai mắt nhập nhèm ngái ngủ.
Nhặt điện thoại lên, trên màn hình hiện lên cái tên quen thuộc — Lâm Tự.

Không thèm lịch sự, Dương Minh bấm nghe bằng một tay, giọng ngái ngủ lè nhè:

"Gì đấy... chết ai à...?"

Bên kia đầu dây, giọng nói lanh lảnh như pháo nổ vang lên:

"Chết cái đầu cậu ấy! Mau dậy, mau dậy, hôm nay tụi mình đi đua xe!"

Dương Minh nhăn nhó, nằm vật ra giường:

"Không rảnh. Người đau như què, ông khỏi rủ."

"Ê ê, Minh con! Hôm qua ai nhắn tin bảo có tiền rồi, muốn ăn mừng một bữa ra trò?! Bây giờ gọi còn giả chết hả? Ra đây! Tôi bao ông ăn sáng!"

Dương Minh nhắm mắt, mơ màng lẩm bẩm:

"Ăn sáng gì... bánh mì bơ hả..."

"Không, ăn phở bò sốt vang, gấp đôi thịt luôn! Nhanh!"

Đầu dây bên kia, Lâm Tự gào lên như thể đang vẫy roi gọi ngựa.

Dương Minh cắn môi nghĩ ngợi.
Cái bụng đói cồn cào phản đối kịch liệt việc nằm thêm.

Sau 20 phút "mặc cả" bằng đủ kiểu lười biếng, cậu cuối cùng cũng chịu mặc cái áo phông cũ, quần jeans rách gối, đi đôi giày thể thao mòn đế, lết xác ra ngoài.


Cửa nhà vừa mở, mùi cồn rượu bốc ra nồng nặc.

Dương Minh liếc thấy Tạ Qua — cha dượng — đang nằm sõng soài dưới chân cầu thang, chai rượu rỗng lăn lóc bên cạnh.

Hắn ngủ say như chết, chẳng hay biết gì.

Cậu nhếch mép, không thèm liếc thêm lần thứ hai, nhấc chân đi thẳng.


Ngoài ngõ, Lâm Tự đã chờ sẵn trên chiếc xe máy độ nát bươm.

"Chậc chậc, nhìn ông như con gà rù ấy Minh ơi!" — Lâm Tự huýt sáo, chọc quê.

Dương Minh xách cổ áo bạn lôi xuống xe, tự mình trèo lên:

"Ông mà không bao phở gấp đôi thịt, tôi đấm vỡ mồm đấy."

Hai tên nhóc phá phách cười đùa ầm ĩ, phóng xe lao vút đi như tên bắn.


Sáng sớm, đường phố khu ổ chuột còn vắng người.

Lâm Tự vừa lái vừa luyên thuyên:

"Hôm nay có một đám anh em trong bar tụ tập đua xe đó! Vui lắm! Tao nghe nói còn có kèo cược, thắng tiền to!"

Dương Minh gác cằm lên vai bạn, ngáp dài:

"Tôi đau như quỷ, đua đấm gì..."

"Ê, đua chút xíu thôi! Xả stress! Cậu nghĩ xem, lỡ thắng, mình có tiền đổi điện thoại mới! Hay mua hẳn áo khoác da! Xịn sò nha!"

Những lời dụ dỗ mật ngọt như rót vào tai.

Dương Minh ngẫm nghĩ, ánh mắt sáng rực lên.

Có tiền... cậu có thể vẽ thêm tranh, mua giấy vẽ tốt hơn, rồi sau đó... bán nhiều tiền hơn...

Dương Minh gật mạnh:

"Chơi luôn!"


Địa điểm tụ tập đua xe là một bãi đất trống ở rìa thành phố.

Khoảng mấy chục chiếc xe máy độ kèn kẹt tập trung thành một vòng tròn.

Tiếng động cơ gầm rú, tiếng cười la ó vang trời.

Dương Minh nhảy xuống xe, chống hông nhìn quanh, mắt sáng bừng lên như con mèo con gặp mồi ngon.

Bọn họ đều là dân trong bar, đám quen mặt.

Lâm Tự nháy mắt:

"Tôi đăng ký cho hai thằng mình rồi đó!"

"Cược bao nhiêu?"

"Năm mươi đô! Nếu thắng hốt luôn hai trăm!"

Dương Minh gật đầu cái rụp.

"Được! Thua thì ăn bánh mì không suốt tháng!"

"Sống chết có nhau, anh em mình cùng chết!"

Hai tên móc tay nhau, cười như điên.


Cuộc đua bắt đầu lúc trời nắng gắt.

Đường đua chỉ là những con đường đất mấp mô, ngoằn ngoèo giữa bãi đất hoang.

Dương Minh đội mũ bảo hiểm, nắm chặt tay lái, ánh mắt sáng lên lấp lánh chiến ý.

Tiếng còi vang lên.

Cậu vặn ga, phóng vọt đi như một mũi tên.

Gió táp vào mặt rát buốt, bụi đất bốc mù mịt.

Tim Dương Minh đập thình thịch, máu trong người như sôi trào.
Cảm giác này, tự do, mạnh mẽ, như thoát khỏi xiềng xích của số phận.

Cậu cười lớn, mặc kệ tiếng gió rít bên tai.


Thế nhưng...

Ở khúc cua cuối cùng, một chiếc xe máy khác bất ngờ quẹo gắt.

Dương Minh tránh không kịp.

Ầm!

Hai chiếc xe va chạm.

Dương Minh bị hất văng ra xa, lăn vài vòng trên mặt đất thô ráp, rồi nằm bẹp dí.

Cơn đau nhói truyền khắp cơ thể.

Một khoảng lặng bao trùm.

"Ê! Thằng Minh té kìa!"

"Chết mẹ rồi! Mau đỡ nó dậy!"

Tiếng la ó vang lên tứ phía.

Lâm Tự bỏ cả xe, lao tới.

"Minh! Tỉnh đi! Đừng dọa tao!"

Dương Minh rên rỉ, mở mắt, gượng dậy.

Máu rỉ ra ở khuỷu tay và đầu gối, mấy vết bầm tím to tướng xuất hiện trên da.

Nhưng cậu chỉ nhăn mặt, nhe răng cười:

"Không sao... chỉ hơi đau thôi... như gãi ngứa."

Lâm Tự suýt khóc:

"Má, ông gãy tay chân rồi đấy! Đi bệnh viện đi, ông khùng!"

"Không tiền." — Dương Minh lè lưỡi.

Bọn bạn xung quanh xì xào bàn tán.

"Thằng này lì thật..."

"Không chết được đâu, coi bộ dai như đỉa ấy."

Cuối cùng, Lâm Tự cùng vài người khiêng Dương Minh lên xe, chở về.


Trên đường về, Dương Minh nằm bẹp trên lưng Lâm Tự, mơ màng nghĩ.

Trong lòng cậu chợt hiện lên khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của "tên mù" hôm qua.

Không hiểu sao, dù đau đớn khắp người, tâm trạng cậu vẫn cảm thấy ấm áp kỳ lạ.

"Cái ông đó... hôm nào phải tìm gặp lại mới được..." — Cậu lẩm bẩm.


Trong khi đó, ở một góc khuất, một chiếc xe hơi sang trọng đang đậu lặng lẽ.

Bên trong xe, Khương Duật lặng lẽ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé gầy gò của Dương Minh qua ống nhòm.

Hắn nhấc điện thoại, trầm giọng:

"Đi chuẩn bị đi.
Tao không kiên nhẫn thêm nữa.
Phải đưa thằng nhóc đó về tay tao... ngay tối nay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play