*vợ chồng sống với nhau lâu năm nhưng vẫn giữ được sự tôn trọng, đối đãi như thuở ban đầu

“Những ngày gần đây, con dâu có đi phủ Hạ, Lý và cả bên Đỗ gia, nghe được không ít chuyện về các công tử chưa có hôn ước, tuấn tú tiêu soái, học hành giỏi giang, thân thế cũng không tệ.”

Đào thị khẽ nhấp một ngụm trà, thong thả nói tiếp:

“Giống như Đinh Triết công tử, tuy còn trẻ nhưng hiện đã làm giám sự trong Hộ bộ, tính tình trầm ổn, xuất thân cao quý, nếu xét ra, Cầm nhi cũng không kém cạnh.”

Tô Huệ Cầm nhẹ nhàng cúi đầu:

“Công tử Đinh gia văn nhã, học thức uyên thâm, Cầm nhi không dám vọng tưởng, chỉ nguyện tùy mẫu thân sắp xếp.”

Tô Nhược Nghi mím môi, nhẹ nhàng nói:

“Đinh gia thì tốt, nhưng nghe nói Vệ phủ cũng có ý cầu thân với Tô phủ chúng ta. Vệ Dương công tử hiện đang đảm nhiệm chức Thừa sự tại Lại bộ, lại là trưởng tử trong nhà. Nếu bàn về tiền đồ, thì chưa chắc ai thua kém ai…”

Đào thị nhướng mày, nhếch môi cười:

“Chuyện Vệ gia ta cũng nghe qua. Có điều tính tình công tử ấy lạnh nhạt, khó đoán, chẳng biết có hợp với tiểu thư nhà ta không. Hôn sự dù môn đăng hộ đối, cũng cần phải xem tính cách có tương xứng hay không.”

Tô Nhược Nghi im lặng, tay siết chặt ống tay áo. Ánh mắt lão phu nhân nhìn lướt Tô Nhược Nghi rồi chầm chậm nói:

“Đinh gia, Vệ gia… đều là dòng dõi tốt, có thể cân nhắc. Còn mấy nhà như Thẩm gia, thì thôi.”

Đào thị khẽ bật cười:

“Ý mẫu thân là nhà Thẩm Tòng Chính, đúng không? Nghe nói trưởng tử Thẩm Lâm Phong cũng nổi danh là người có học, phẩm hạnh tốt.”

Trình thị nhíu mày:

“Thẩm Lâm Phong? Có tiếng là thế, nhưng Thẩm gia nay đã sa sút. Phụ thân bị bãi chức, sản nghiệp chẳng còn bao nhiêu. Một nhà như vậy, cưới về rồi liệu có bảo đảm cho nữ nhi nhà chúng ta không?”

Huệ Cầm dịu dàng nói:

“Nghe nói Thẩm công tử rất mực hiếu thuận, lại giữ mình thanh liêm, thật lòng mà nói…cũng không phải người tầm thường.”

Đào thị cười nhạt, giọng vẫn mang chút khinh miệt:

“Người có chút học thức thì đầy rẫy ngoài kia, nhưng không có gia thế chống lưng, rốt cuộc cũng chỉ là bọt nước giữa cơn sóng lớn. Gả cho hạng người như thế, chẳng khác nào đẩy nữ nhi nhà mình vào chốn khốn cùng.”

Rồi từ bên cánh trái, một mama mặc áo màu nhạt khẽ bước lên, giọng nhẹ nhàng mà không mất phần khôn khéo:

“Nô tì nghe nói cháu trai họ hàng bên Lương di nương gần đây mới vào Thái học viện , tuy gia cảnh không lớn nhưng học hành tấn tới, nhân phẩm ôn hòa. Nếu lão phu nhân cho phép, nô tì có thể mời người đến thăm phủ vài lần…”

Ánh mắt lão phu nhân chỉ dừng lại rồi cụp xuống, không nói gì. Cả phòng hiểu ý, không ai tiếp lời.

Tô Thanh Nguyệt vẫn lặng lẽ ngắm cảnh, tay thu trong tay áo. Lòng nàng chẳng xao động mấy với những lời bàn tán. Từ nhỏ đã không được mong đợi, nàng sớm hiểu, bản thân không có tư cách chọn người, cũng chẳng đủ địa vị để được chọn.

Tổ mẫu phất tay, ý cho lui. Đào thị và Lương thị đều vâng dạ, ra hiệu cho các tiểu thư rồi lần lượt hành lễ cáo lui, từng bước ra khỏi đại sảnh.
 ……

Gió xuân cuối giờ mùi bắt đầu se lạnh. Trên đường trở về Đông Viện, Lục Y rảo bước theo sau, tay cẩn thận che dù cho chủ tử. Ánh mắt dõi theo dáng người thanh thoát phía trước, âm thầm cảm thán trong lòng.

Tô Thanh Nguyệt tuy không có vẻ đẹp diễm lệ như Huệ Cầm, cũng không sinh động như Nhược Nghi, nhưng lại có một nét đẹp rất khác biệt.

Đôi mắt thanh tú như họa được thừa hưởng từ mẫu thân quá cố. Làn da trắng dịu như sương sớm, chiếc mũi nhỏ thanh tú và đôi môi phớt hồng tự nhiên. Tất cả cùng hòa quyện, khiến dung nhan nàng chẳng cần rực rỡ vẫn khiến người càng nhìn càng say đắm. Như ánh trăng đầu thu, êm đềm mà dịu dàng không thể rời mắt.

Về tới viện, Lục Y hầu tiểu thư thay áo, dâng trà rồi mới dè dặt hỏi:

“Tiểu thư…Hôm nay tổ mẫu và phu nhân nhắc đến nhiều người như thế, người nghĩ sao ạ…?”

Tô Thanh Nguyệt ngồi bên bàn, ánh nắng hắt vào từ khung cửa gỗ, phủ lên gò má nàng một tầng sáng dịu. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, trả lời:

“Ta không cầu phu quân quyền thế ngút trời, cũng không mong vinh hoa phú quý. Chỉ cần một người tử tế, có thể tương kính như tân, cùng nhau sống bình yên qua tháng ngày. Một đời….không oán, không hận.”

Lục Y lặng người. Trong lòng dâng lên một tầng xót xa, đôi mắt khẽ hoe đỏ. Tiểu thư của nàng….chưa từng được ai thương thật lòng, cũng chưa từng có người vì nàng mà che mưa cản gió.

Vậy mà điều nàng mong cầu, lại chỉ là những điều giản dị nhất – một đời không lừa, không phụ, vợ chồng tương kính như tân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play