Giữa phủ Thừa tướng rộng lớn, Tô Thanh Nguyệt chỉ là một cái tên mờ nhạt, nàng sống ở tiểu viện nhỏ cuối Đông Viện, không xa hoa cũng chẳng quá tệ bạc. Thứ nên có đều có, duy chỉ có tình thân chẳng vẹn toàn.
Mẫu thân nàng, Lâm di nương vốn xuất thân bần hàn. Là con gái một gia đình nghèo vùng Giang Tây, phụ mẫu chỉ vốn trọng nam khinh nữ, coi con gái là món hàng có thể đem đổi lấy vài vò gạo, thước vải.
Khi đến tuổi cập kê, nàng bị bán vào phủ Tô gia, trở thành nha hoàn thông phòng. Trong một lần được gọi đến hầu rượu, Lâm thị khi ấy mới vừa tròn mười lăm. Dáng người còn mang nét non nớt của thiếu nữ, nhưng dung nhan lại thanh tú, cử chỉ đoan trang không lẫn đi sự dịu dàng vốn có. Chính điều ấy khiến Tô Chiêu Giản động lòng.
Chẳng bao lâu sau, nàng mang thai. Vì mang huyết mạch Tô gia, nàng liền được nâng thành di nương, ở trong viện nhỏ cuối Đông Viện.
Nhưng nàng phúc mỏng mệnh bạc. Ngay trong đêm sinh nở đầu mùa hạ, mưa giăng giăng không dứt, bà đỡ đến trễ, Lâm di nương một mình vượt cơn sinh tử rồi trút hơi thở cuối cùng khi tiếng khóc của nữ nhi vừa cất lên.
Tô Thanh Nguyệt từ lúc lọt lòng đã không có mẫu thân bên cạnh, thân phận mỏng như giấy, liền bị đưa tới ở dưới mái hiên viện Thụy Lâm của Lương thị, một di nương được sủng ái.
Lương thị tuy không bạc đãi nàng, song chưa từng coi như máu mủ. Những gì tốt đẹp đều dành cho con gái ruột của bà. Còn nàng, chỉ là chiếc bóng lặng lẽ trong phủ đệ phồn hoa ấy….
“Tiểu thư, đã đến giờ thỉnh an tổ mẫu rồi ạ.”
Giọng Lục Y cất lên nhẹ nhàng từ ngoài cửa
Thanh Nguyệt khẽ gật đầu, buông chiếc khăn tay đang thêu dở xuống bàn.
Nàng chỉnh lại xiêm y, khoác thêm áo choàng mỏng rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Trên đường đến chính viện, Lục Y cúi người thấp giọng thì thầm:
“Tiểu thư, hôm nay phu nhân e là tâm trạng không được tốt. Hôm qua Tam tiểu thư trót làm vỡ chén ngọc tổ mẫu ưa thích, cả phủ đều đang dè chừng.”
Thanh Nguyệt chỉ khẽ mỉm cười, nét môi cong lên nhàn nhạt, chẳng nói gì. Nàng đã quen với những buổi thỉnh an như thế, tuy lời nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại ẩn ý đầy châm chọc, mỗi nụ cười đều đi kèm với mũi kim độc lạnh.
Phủ Thừa tướng có năm người con: Trưởng tử Tô Hạo Vũ và Tứ tiểu thư Tô Huệ Cầm là con của chính thê Đào thị. Ở bên thứ xuất Lương thị có Nhị thiếu gia Tô Hạo Thành, Tam tiểu thư Tô Nhược Nghi. Cuối cùng là Ngũ tiểu thư Tô Thanh Nguyệt.
Tổ mẫu từng là đích nữ danh môn Trình thị, tính tình nghiêm khắc, từ lời ăn tiếng nói, đường kim mũi chỉ trên y phục cho đến cách hành xử đối đãi với người trên kẻ dưới, đều không được phép qua loa.
Đích phu nhân Đào thị lại càng là người cao ngạo, vốn xuất thân từ dòng họ Đào danh giá phía Nam còm là chính thê nên trong mắt bà con thiếp chỉ là loại rác rưởi, chẳng đáng nhắc tên.
Bước chân vào chính viện, hương đàn nhẹ thoảng trong gió sớm. Thanh Nguyệt và cúi người hành lễ thật sâu:
“Thanh Nguyệt thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an phu nhân, thỉnh an các tỷ tỷ”
Lão thái thái Trình thị khẽ gật đầu, không biểu lộ gì trên gương mặt nhăn nheo nghiêm khắc.
“Đến giờ này mới tới, đúng là không hiểu lễ nghi”
Phu nhân Đào thị khẽ đặt chén trà xuống bàn:
“Ngươi là thứ xuất, nhưng cũng mang họ Tô. Không ai dạy dỗ sao?”
Một giọng cười lanh lảnh vang lên, Tô Nhược Nghi ngồi cạnh giọng không lớn không nhỏ:
“Muội muội chắc ngủ say quá, nên quên cả giờ thỉnh an. Chẳng trách, Đông Viện yên tĩnh mà.”
Tô Huệ Cầm che miệng cười:
“Nhị biểu ca tỷ từng nói, nữ tử phải đoan trang lanh lợi mới khiến người ta động tâm. Chứ như muội, e là… thanh tĩnh quá hóa nhạt nhoà.”
Một tràng cười nhẹ vang lên, như mũi kim nhỏ thấu da thịt.
Tô Nhược Nghi ngồi bên buông tiếng cười khẽ:
“Đúng thế, có những người sinh ra là để người khác nhìn đến. Cũng có người, cả đời chỉ để đứng phía sau người khác mà thôi.”
Thanh Nguyệt mỉm cười nhẹ, không vội không hoảng, giọng nàng êm như suối nhỏ:
“Nguyệt nhi ngu dốt, lại chẳng có tài cán gì, chỉ mong không làm phiền đến ai đã là may mắn. Còn được đứng sau người khác, được yên ổn mà nhìn hoa nở trăng tròn… cũng là phúc phận mà nhiều người chẳng cầu được.”
Nụ cười trên môi Tô Nhược Nghi hơi cứng lại, còn Tô Huệ Cầm thì khẽ cau mày. Đào thị thì nhìn nàng, ánh mắt thêm phần thâm sâu.
Lúc này Thanh Nguyệt cúi đầu, ánh mắt không hề gợn sóng:
“Tạ tổ mẫu, phu nhân dạy bảo. Lần sau Nguyệt nhi sẽ chú ý hơn.”
Lão thái thái khẽ hừ một tiếng, đặt chén trà xuống bàn, giọng chậm rãi mà đầy uy nghiêm:
“Thôi, lui xuống đi… Trong một nhà mà tỷ muội không hòa thuận, người ngoài nhìn vào sẽ nói phủ Thừa tướng ta không biết dạy con, dạy cháu.”
Lão bà ngừng một lát, ánh mắt đảo qua khắp đám nữ nhi trước mặt rồi nói tiếp:
“Cầm nhi năm nay cũng đã mười sáu, đến tuổi nên bàn chuyện hôn sự rồi. Con gái lớn, chẳng thể giữ mãi trong phủ.”
Đào thị liền đáp lời, đổi giọng nhu hòa:
“Mẫu thân nói phải. Con dâu đã dặn người chuẩn bị sính lễ, chờ sau sinh thần sẽ dò hỏi các gia đình môn đăng hộ đối trong kinh”
Huệ Cầm nghe vậy, nhẹ nhàng cúi đầu, gương mặt ửng lên chút thẹn thùng.
Nhưng ở phía bên trái, ánh mắt Tô Nhược Nghi khẽ biến. Nàng ta năm nay đã mười tám, tuy là thứ xuất nhưng dung mạo chẳng thua kém gì ai, lại có mẫu thân được sủng ái. Vậy mà đến nay vẫn chưa nghe nhắc đến chuyện định thân chỉ vì Đào thị luôn viện cớ “phải đợi đích nữ gả trước”.
Nàng ta không nhịn được, mượn lời chen vào:
“Chuyện hôn nhân dù gấp cũng chẳng thể xem nhẹ. Có người mười sáu đã bàn, cũng có người mười tám vẫn chẳng ai để mắt… thật chẳng biết nên buồn hay nên cười.”
Câu nói như lướt qua gió, nhẹ tênh nhưng đâm thẳng vào lồng ngực. Không khí trong phòng khẽ khựng lại. Lương thị ngồi phía dưới hơi nghiêng người, thấp giọng trách:
“Nghi nhi, không được ăn nói hồ đồ trước mặt tổ mẫu.”
Đào thị nhướng mày, tay khẽ siết lấy chén trà. Tuy không nói gì, nhưng nét mặt nàng ta đã phủ một tầng sương lạnh.
Lão thái thái dường như chẳng để ý đến cơn sóng ngầm, chỉ chuyển ánh nhìn về phía Thanh Nguyệt:
“Còn Thanh Nguyệt…Tuy mới đến tuổi cập kê, nhưng nếu có mối vừa tầm, cũng nên để tâm mà liệu. Không thể để kẻ khác nói phủ ta thiên vị.”
Thanh Nguyệt vẫn ngồi im, tay đặt nhẹ trên đầu gối, váy lụa buông rủ nền nã. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngẩng mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ mở hé.
Ngoài kia, một cành mơ trắng khẽ lay động trong gió, cánh hoa rơi tản mát giữa nắng sớm đầu xuân.
Ánh mắt nàng dừng lại nơi đó, như thể nhìn vào một nơi rất xa – nơi không có ràng buộc, không có ánh mắt soi mói, không có những lời nói nhẹ nhàng mà lạnh lẽo.
Một chớp gió thổi qua, cuốn cánh hoa mỏng lặng lẽ rơi xuống thềm đá xanh. Trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác quen thuộc, giống như chính mình, lặng lẽ mà tồn tại chẳng ai để tâm.