Từ trong từ đường bước ra, Tô Thanh Nguyệt đứng lặng trước bậc tam cấp. Hương khói đã tan, nhưng dư âm nơi đáy lòng vẫn quẩn quanh như lớp sương mờ.
Lục Y đứng bên, nhỏ giọng nhắc:
“Tiểu thư, nên về chuẩn bị thôi. Hôm nay là ngày mười lăm, nếu đến muộn sẽ không hay ạ.”
Thanh Nguyệt khẽ gật đầu, vén tà áo lên rồi bước đi.
Ngày mười lăm hàng tháng, dù tổ mẫu Trình thị không mặn mà mấy với con cháu thì lễ nghi vẫn không thể thiếu. Bữa cơm gia tộc ấy từ lâu đã trở thành quy củ, không ai được phép vắng mặt.
⸻
Chính viện Tĩnh Hòa, đèn lồng treo cao, ánh sáng ấm áp lan khắp tiền sảnh.
Thanh Nguyệt đến nơi, chỉnh lại y phục rồi cúi người hành lễ:
“Thanh Nguyệt thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an phụ thân, thỉnh an phu nhân.”
Đào thị ngồi bên, không nhìn nàng, chỉ mỉm cười với Huệ Cầm đang ngồi gần đó
Còn Tô Chiêu Giản ngồi chính giữa, lạnh nhạt hỏi:
“Thanh Nguyệt dạo này vẫn khỏe chứ? Đông viện nếu có chỗ nào thiếu thì báo với quản sự.”
Thanh Nguyệt cúi đầu đáp:
“Đa tạ phụ thân quan tâm, Thanh Nguyệt vẫn khoẻ ạ.”
Ông không nói gì thêm, quay sang hỏi chuyện hai nhi tử của mình:
“Hạo Vũ, gần đây có còn theo Vương tướng quân học binh pháp không?”
Tô Hạo Vũ cung kính đáp:
“Dạ có thưa phụ thân. Mỗi tuần con đều đến học hai buổi. Tướng quân khen con nắm bắt khá nhanh.”
Ông gật đầu, nét mặt hiện ra chút hài lòng: “Không phụ công nuôi dạy thì tốt.”
“Còn Hạo Thành, dạo này học hành ra sao?”
Tô Hạo Thành có chút nhút nhát, nhưng cũng vội đáp:
“Dạ, tiên sinh bảo con lập ý tốt, chữ viết tiến bộ hơn trước.”
“Đều tốt. Nam nhi phải có chí, đừng khiến phụ thân phải mất mặt.”
Lão thái thái nghe xong, ngước mắt nhìn hai người cháu, ánh mắt tuy uy nghiêm nhưng không giấu được vẻ tự hào:
“Nam nhi nhà họ Tô, từ nhỏ đã phải có khí cốt. Đừng học mấy thứ hoa tay múa chân, phải rèn cái gốc cho vững.”
Tô Hạo Vũ và Tô Hạo Thành cùng đồng thanh:
“Chúng cháu ghi nhớ lời tổ mẫu dạy bảo”
Lát sau, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Nhược Nghi bước vào, phía sau là Lương di nương mặc y phục gọn gàng, tay nâng váy, sắc mặt nhạt nhòa.
Vừa thấy hai mẹ con nàng, Đào thị lập tức cau mày:
“Sao giờ này mới tới? Quy củ trong phủ còn để đâu—”
Nhược Nghi còn chưa kịp mở lời, đã thấy phụ thân nàng đưa mắt sang, lên tiếng cắt ngang, giọng vẫn bình hòa mà đầy uy:
“Thôi được rồi, Nghi nhi chắc có chuyện bận. Dù sao cũng chưa quá muộn.”
Đào thị thoáng ngập ngừng, nụ cười cứng lại. Không trách được con, bà bèn đưa mắt nhìn sang Lương thị:
“Lương muội dạy con thật tốt. Chỉ sợ sau này bước chân ra ngoài, chẳng ai biết nàng là nữ nhi phủ Thừa tướng.”
Lương di nương cúi người thật thấp, dáng vẻ nhún nhường:
“Tỷ tỷ dạy chí phải. Là do thần thiếp thất lễ, về sau nhất định sẽ bảo ban, dạy dỗ lại thật nghiêm.”
Tô Nhược Nghi không cam lòng, vội hành lễ, nét mặt mang theo chút áy náy:
“Phụ thân, tổ mẫu, con đến muộn, mong người trách phạt.”
Tô Chiêu Giản liền tiếp lời, ánh mắt thêm phần sủng nịnh:
“Chỉ cần không thường xuyên là được. Nghi nhi của ta từ nhỏ đã hiểu chuyện, sao ta nỡ trách?”
Vừa nghe xong, khoé môi Tô Nhược Nghi khẽ cong lên, đôi mắt mang ý cười lướt qua mặt Đào thị.
Đào thị tay vẫn nâng chén trà, động tác không đổi, nhưng đáy mắt lại tối đi một thoáng.
Tô Chiêu Giản phất tay, nói với quản sự:
“Dọn cơm đi, mọi người cũng đói rồi.”
Gia nhân đứng chờ ở ngoài liền nối đuôi nhau tiến vào, dọn từng món ăn nóng hổi lên bàn.
Mùi hương tỏa ra thơm ngát, khắp phòng phút chốc trở nên ấm cúng hơn. Tiếng bát đũa chạm nhau vang lên khe khẽ, ánh nến lung linh soi rọi nét mặt từng người.
Chỉ là, thứ không khí sum vầy ấy dường như không dành cho nàng.
Thanh Nguyệt ngồi ở một góc bàn, dáng ngồi đoan chính, tay cầm đũa nhưng chẳng động đến là bao.
Những tiếng cười nói thỉnh thoảng vang lên quanh bàn, nàng nghe được nhưng chẳng thể hoà vào.
Tựa như khách qua đường vô tình lạc bước vào một mái nhà xa lạ, thân thể có mặt nhưng lòng lại như đứng bên ngoài ngưỡng cửa.
Sau bữa cơm, mọi người chuyển sang ngồi tán ngẫu. Đào thị chợt quay sang Tô Huệ Cầm, giọng đầy ý vị:
“Huệ Cầm, con có nhớ phủ Công chúa Bích Vân không? Mấy ngày trước đã gửi thiệp mời đến phủ ta, mời con và Nhược Nghi đến dự tiệc trà đầu xuân. Nơi đó tụ hội không ít tiểu thư quyền quý, cũng là dịp tốt để giao lưu.”
Tô Nhược Nghi nghe xong khẽ cứng người, sắc mặt đổi nhẹ. Một lúc sau, nàng ôm trán, giọng yếu ớt:
“Phu nhân, gần đây đầu con thường hay đau nhức, chắc không thể đi được.”
Đào thị hơi nhíu mày:
“Chuyện quan trọng như này, há có thể viện cớ…”
Tô Chiêu Giản lại cười, giơ tay ngăn lại:
“Bệnh tật làm sao có thể đem ra đùa cợt được.
Nếu Nghi nhi không khỏe thì thôi cũng không thể miễn cưỡng, để Thanh Nguyệt đi thay cũng được”
Câu nói nhẹ nhàng rơi xuống, khiến cả gian phòng yên lặng.
Thanh Nguyệt cúi đầu, lòng thoáng qua một tia kinh ngạc. Nhưng nàng rất nhanh thu lại cảm xúc, đáp lời:
“Tạ phụ thân, Thanh Nguyệt sẽ thay mặt phủ đi cho tròn lễ.”
Nàng buộc phải đi vì một thứ nữ như nàng, từ khi sinh ra đã chẳng có quyền được từ chối.
——
Trên đường về viện, gió đầu xuân mát mẻ lướt qua mái tóc.
Bỗng dưng Tô Nhược Nghi đi tới, dưới ánh đèn mờ, gương mặt của nàng ta hiện lên đôi chút giễu cợt.
Nàng ta nghiêng đầu nhìn Thanh Nguyệt, miệng cong lên, giọng cười đùa mà chẳng hề nhẹ nhàng:
“Tỷ thấy muội nên chuẩn bị tinh thần đi. Quận chúa Trầm Dung không phải người dễ đối phó. Tính tình nàng ta cao ngạo, lại được Công chúa nuông chiều từ nhỏ.
Ngay cả đích nữ các phủ khác còn phải nhún nhường đôi ba phần, huống chi là thứ nữ như muội.”
Nàng ta ngừng lại một nhịp, giọng nói mang theo tia thích thú khó giấu:
“Muội xưa nay không được phép tham dự tiệc trà nào, nếu có sai sót cũng là điều dễ hiểu. Chỉ tiếc rằng, sai lầm mà rơi ở phủ Công chúa thì e rằng chuyện không đơn giản đâu.
Nơi đó, ngay cả đích nữ các phủ còn phải dè chừng ba phần, huống chi là thứ nữ như muội. Cũng chỉ có thể trách số muội không may, vừa hay lại được chọn đúng lúc này.”
Thanh Nguyệt không nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Đa tạ nhị tỷ đã nhắc nhở.”
Nói rồi, nàng bước thẳng về phía viện, bóng dáng mảnh mai dần khuất sau tán cây già rợp bóng.
Trong lòng, lại dâng lên một câu hỏi không tên:
“Cuối cùng, việc này là phúc….hay là hoạ?”