Chương 5: Thức Tỉnh Ma Thai Trong Máu Lạnh
Tiếng gió rít qua những cành cây khô trong U Minh Lâm như tiếng gào than vọng lại từ cõi âm. Trên nền trời xám xịt, ánh sáng cuối cùng của ngày dường như cũng không thể xuyên thấu được tầng mây dày đặc, u ám như tâm tư một kẻ đang rơi vào vực thẳm tuyệt vọng.
Lý Hạo Thiên, thân thể đầy máu, nằm bất động giữa một hốc cây rỗng lớn, nơi tạm thời che chắn được sát khí tàn bạo của những hung thú đang rình rập ngoài kia. Mạch máu trên người hắn đã vỡ vụn ở nhiều nơi, xương cốt nứt nẻ, khí tức yếu ớt đến mức chỉ còn như một đốm lửa chập chờn trong bão tuyết.
Hắn đáng lẽ đã chết — nếu như không có bàn tay trắng muốt ấy kéo hắn ra khỏi rìa vực tử.
Nàng — Mộ Dao Dao, xuất hiện trong màn sương như một bóng ma lặng lẽ, dung nhan tuyệt mỹ lạnh lùng như băng sơn, nhưng ánh mắt lại mang một thứ cảm xúc khó gọi thành tên: vừa thương hại, vừa tò mò, lại vừa như thăm dò số mệnh một con cờ mới.
“Ngươi tên gì?” — Nàng hỏi, khi đặt hắn xuống giường cỏ trong một căn lều gỗ nhỏ, cách rìa U Minh Lâm khoảng năm dặm.
“…Lý Hạo Thiên…” – Giọng hắn khàn khàn, lẫn lộn giữa cơn đau và sự cảnh giác.
“Lý Hạo Thiên… cái tên nghe như một lời thách thức trời xanh,” nàng mỉm cười nhạt, tay chạm lên ngực hắn, truyền vào một luồng hồng quang ma dị. “Tứ chi của ngươi gãy ba chỗ, nội phủ tổn thương nặng, linh căn gần như tê liệt. Vậy mà ngươi vẫn còn sống… Thật là một kẻ thú vị.”
Nàng chăm sóc hắn suốt ba ngày, ba đêm — bằng những thủ pháp mà chỉ có người trong ma đạo mới biết. Dược liệu nàng dùng không phải để chữa lành, mà là để kích phát tiềm lực cuối cùng trong cơ thể, đẩy hắn qua ranh giới của sự sống và cái chết — buộc hắn lựa chọn: hoặc trở thành một con ác thú, hoặc tan biến vĩnh viễn trong hư vô.
Trên vách đá phía sau căn lều, máu tươi của Hạo Thiên nhỏ xuống, hòa lẫn với thảo dược đen sì. Mỗi đêm, hắn đều mơ thấy mình rơi vào một huyết trì — nơi từng giọt máu hóa thành những gương mặt đổ nát của đồng môn, của những kẻ đã mỉa mai hắn, nguyền rủa hắn, đuổi hắn ra khỏi Chính Đạo Môn.
Trong cơn mê sảng, hắn gào lên:
“Ta không phản bội! Là các ngươi đẩy ta đến bước này!”
Mộ Dao Dao đứng ngoài nhìn, ánh mắt lạnh tanh như gió U Minh. Trong đáy mắt nàng lóe lên ánh sáng kỳ dị. Nàng biết — hắn sắp bước qua ranh giới cuối cùng.
Đêm thứ bảy, vào giờ Tý, máu toàn thân hắn bỗng sôi lên như dung nham. Cơ thể hắn cong quặp lại như con rắn bị chém, từng thớ cơ nứt toác, gân mạch phồng lên như muốn nổ tung.
Ma khí từ sâu trong huyết mạch bắt đầu trỗi dậy — là di chúc của Bạch Ma đạo nhân, là Ma Thai bị phong ấn nay đã thức tỉnh.
“Ma Thai… trong một kẻ như hắn?” – Dao Dao thầm nghĩ, lòng không khỏi rúng động.
Giữa đêm đen, một tiếng gầm vang lên xé trời — Lý Hạo Thiên mở mắt. Đôi đồng tử đen tuyền giờ mắt trái của hắn mang sắc đỏ máu, sâu thẳm như vực thẳm. Tâm thiện cuối cùng đã bị nghiền nát dưới gót giày của cừu hận.
“Ta… sẽ giết chúng… tất cả!”
Nàng bước vào, lặng lẽ nhìn hắn:
“Ngươi chọn trả thù sao?”
“Không… Ta chọn trở thành kẻ mà chúng phải quỳ xuống van xin được chết.”
Nàng bật cười nhẹ. Tiếng cười lạnh như băng vỡ trong đêm.
Ba tuần trôi qua như một cái chớp mắt rướm máu. Những vết thương trên cơ thể Lý Hạo Thiên đã liền da, nhưng linh mạch bị hủy, tứ chi từng gãy nát, cả thân thể như một lưỡi dao cùn – rỉ máu, vô dụng, phế bỏ…
Trong căn nhà gỗ nhỏ nép bên rìa mép vực sâu tĩnh mịt, ánh sáng le lói từ ngọn đèn dầu lay lắt hắt lên gương mặt hắn – một gương mặt gầy guộc, đôi mắt sâu hun hút… một đen, một đỏ.
Mộ Dao Dao ngồi đó, lặng lẽ châm trà. Nàng đẹp như sương sớm nơi rừng sâu, ánh mắt giấu giếm điều gì đó mà ngay cả bóng tối cũng không thể dò ra.
“Ngươi… chưa từng hỏi vì sao ta lại cứu ngươi.”
Giọng nàng nhẹ như khói, thoảng một nụ cười không rõ thiện hay ác.
Lý Hạo Thiên đưa mắt nhìn lên, đôi con ngươi bất động như khối băng:
“Ta đã quen với việc người ta muốn giết mình. Ngươi là kẻ đầu tiên không ra tay.”
Dao Dao cười khẽ.
“Thế ngươi không sợ sao? Ta sống một mình, cách bìa rừng năm dặm, giữa nơi rừng thiêng nước độc. Lại biết dùng y thuật cổ. Lạ lắm không?”
Hắn khẽ gật, nhưng chỉ một cái, rất nhẹ.
“Không lạ bằng việc… đôi mắt ta thế này.”
Dao Dao im lặng. Rồi nàng cầm lấy tay hắn, đặt lên ngực trái của mình.
“Ngươi còn cảm thấy tim đập, tức là còn sống. Nhưng sống… để làm gì?”
Khoảnh khắc ấy, bên trong Lý Hạo Thiên như có thứ gì đó vỡ nát. Một giấc mộng, một ký ức, một phần con người…
Hắn cúi đầu.
“Ta từng có gia đình. Từng tin vào chính nghĩa. Nhưng giờ ta chỉ còn cái tên, và… một lời thề.”
Gió rít bên ngoài, những tiếng thú dữ vọng lại, như gọi mời hắn bước ra khỏi chiếc kén yếu đuối cuối cùng.
Rồi đêm đó, giữa lúc máu trăng phủ đỏ rừng già, Hạo Thiên ngồi thiền trước thạch đài, vận chuyển công pháp của Bạch Ma Đạo Nhân. hắn lạc vào trong 1 vùng biển máu từng giọt huyết tươi nhỏ tí tách
một giọng nói như ảo như thật như có như không cất lên
-" người muốn sống hay , muốn trả thù ?"
hắn quỳ xuống giữa biển máu
-" ta muốn mạnh mạnh đến mức đủ sức đảo lôn trời đất mạnh đến mức giết sạch những kẻ làm ta thành ra thế này , ma cũng được nhân , yêu cũng được ta không quan tâm TA ….. chính là Ta .! "
Ma Thai – Thức tỉnh.
Khí tức tà dị bao trùm cả căn nhà gỗ. Gió thét lên điên dại, chim muông bỏ chạy, rừng cây run rẩy.
cảm nhận được sức mạnh đã lâu không có này hạo thiên thầm cười khẽ 1 tiếng “ ha”
Dao Dao đứng trước cửa, đôi mắt nàng lóe lên tia sáng phức tạp.
“Cuối cùng… cũng đến lúc.”
Sáng hôm sau, khi hắn mở mắt, đôi con ngươi đỏ rực như máu – không còn gì là Lý Hạo Thiên của ba tuần trước.
Hạo Thiên bắt đầu làm quen với thứ sức mạnh mới nhưng thân thể hắn vẫn chưa lành hẳn , bước đi còn run rẫy , trong khi nhắm mắt tĩnh toạ hắn mới biết được thứ truyền thừa mình nhận được lúc trước không phải là của Chính Đạo, không đến từ vị tiền bối nào trông tông môn , mà nó là của Bạch Ma Đạo Nhân .1 vị ma đạo tổ sư của ma môn, sống cách đây 2000 năm ,sau khi bị 5 vị chưởng môn của ngũ Đại môn phái hợp sức truy giết , chạy trốn đến Tán Ma Cốc , trút hơi thở cuối cùng để lại truyền thừa cho hậu nhân.
*Thiên Ma Táng Tiên Công dùng sát khí oán niệm của sinh linh để tu luyện có thể hấp thụ tất cả sát khí linh khí ma khí yêu khí nuôi dưỡng Ma Thai .
Hạo Thiên Dùng thời Gian 1 năm ở lại trong U Minh Lâm săn giết hung thú , để tu luyện không ít lần nguy hiểm đến tính mạng , nhưng càng đánh giết lý trí hắn dần trở nên cứng rắn ngày qua ngày dần dần hôi phục những vết thương do *đồng môn , sư huynh , sư muội , huynh đệ , người thầy tôn kính ban cho .
-sau khi hồi phục gần hết hắn thầm hạ quyết tâm hắn đã ra quyết định.
-“Cảm ơn vì đã cứu ta,ân tình cứu mạng ta Lý Hạo Thiên thề sẽ trả lại cho ngươi, Dao Dao.”
Hắn đứng dậy, thân thể không còn phế bỏ, cốt nhục cứng như thép, mạch khí lưu thông. Một con người mới – được tái sinh.
“Ta nợ nàng một mạng. Ta sẽ trả.”
Dao Dao cười, không nói gì. Chỉ quay lưng lại, bước đi như một cơn gió. Trong miệng nàng khe khẽ ngân nga một câu hát cổ xưa, từng lời đẫm máu:
“Hồng trần ai, đoạn trường sinh diệt. Ma sinh – thiên diệt, một niệm thành tà…”
***