Chương 4: U Minh Lâm – Vực Thẳm Tái Sinh
Trời ngả về chiều, ánh tà dương nơi cuối chân trời bị mây đen nuốt chửng, nhuộm không gian một sắc xám u ám đến nghẹt thở. Tiếng gió hú lẫn trong tiếng rít rợn người của mãnh thú vọng ra từ sâu thẳm — U Minh Lâm.
Lý Hạo Thiên, với tội danh phản bội tông môn, đã bị Thiên Thanh Tông giam cầm suốt ba ngày ba đêm rồi bị ném vào nơi được mệnh danh là “Tử địa không lối thoát”. Không ai trở về từ nơi này.
Thân thể hắn đầy thương tích, máu nhuộm vạt áo, nhưng đôi mắt lại trống rỗng và lạnh lẽo. Tâm thiện đã chết vào khoảnh khắc hắn bị chính đồng môn, người từng gọi là sư huynh, sư tỷ, quay lưng, miệt thị, nguyền rủa.
“Ta không phản bội... ta chưa từng hại ai…” “Ngươi là tội đồ! Cút về ma giới của ngươi đi!”
Những lời nói đó cứ lặp lại như tiếng vang ám ảnh trong đầu hắn. hắn ngất lịm đi
1 lúc sau máu trên vết thương đã đặt lại hắn lờ mở tỉnh
Trong bóng tối sâu thẳm của U Minh Lâm, từng bước chân Lý Hạo Thiên như nhấn chìm vào bùn máu và tiếng thét thảm thiết còn vang vọng trong ký ức. Những hung thú nơi đây không chỉ xé xác thân thể mà còn cắn xé tâm trí hắn, từng nhát từng nhát, lột trần những vết thương chưa lành của kiếp trước.
Hắn đã từng nhân hậu, từng tin vào ánh sáng… nhưng thứ hắn nhận được chỉ là phản bội, là giễu cợt, là ánh mắt người đời dán lên hắn như một tên tội đồ.
Một tuần trăng trôi qua, cơ thể hắn gầy đi, máu nhuộm đẫm vạt áo, nhưng ánh mắt… ngày càng lạnh hơn, càng sâu thẳm như vực không đáy. Những câu chữ trong truyền thừa của Bạch Ma Đạo Nhân dần được khắc sâu vào linh hồn hắn—không còn là thứ hắn học để sinh tồn, mà là chân lý hắn chấp nhận để tồn tại.
Trong một đêm mưa đen như mực, bầu trời xé toạc bởi sấm sét, một đàn Huyết Nhãn Lang tràn tới như thủy triều. Hạo Thiên không trốn chạy, hắn đứng yên giữa cơn bạo vũ như kẻ điên…
“Là các ngươi muốn ta chết?” – Hắn gằn giọng, ánh mắt rực lên ánh đỏ.
Linh lực ma trong con mắt trái đỏ rực màu máu chứa truyền thừa của Bạch Ma Đạo Nhân bộc phát, một cỗ sát ý đậm đặc lan khắp rừng già. Không còn nhân từ, không còn phân vân. Hắn chém, xé, cắn, giết, từng chiêu là một lời tiễn biệt quá khứ của chính mình. Cái thiện chết dần trong từng nhát kiếm, thay vào đó là một Lý Hạo Thiên hoàn toàn mới—tàn nhẫn, câm lặng, máu lạnh và kiên định.
Khi con Huyết Lang cuối cùng rơi xuống, cả khu rừng chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Hạo Thiên quỳ xuống giữa đống xác, trời đã ngừng mưa. Gió lùa qua mái tóc rối, cuốn đi chút ấm áp cuối cùng.
“Ngươi đúng… Bạch Ma Đạo Nhân…” – Hắn thì thầm, đôi mắt ánh lên một tầng sáng huyết sắc, – “Thế gian này… chỉ có kẻ mạnh mới không bị vùi dập.”
Một ý chí kiên định hắn ngửa mặt lên màng đêm đen kịt hét lớn
"Từ nay về sau ,ta Lý Hạo Thiên,Từ chối cái thiện, từ bỏ ánh sáng. "
“Từ nay về sau... ta sẽ bước đi con đường của riêng ta. Máu và bóng tối... sẽ là bạn đồng hành cùng ta .”
Giữa màn đêm tĩnh lặng của rừng sâu, đột nhiên — một bóng trắng nhẹ như sương khói lướt qua. Mùi hương nhàn nhạt như tử đằng chớm nở. Lý Hạo Thiên ngã xuống, cơn đau xé rách ý thức... và khi hắn mở mắt, ánh lửa leo lét chiếu rọi gương mặt thanh nhã, có phần lạnh lùng của một nữ tử áo trắng, đôi mắt hồng nhạt như chứa cả vực sâu.
> “Ngươi tỉnh rồi?” – Giọng nàng nhẹ như gió thoảng nhưng lại mang theo một sức mạnh trấn an kỳ lạ.
> “Ngươi... là ai?” – Hắn khàn giọng hỏi.
> “Mộ Dao Dao. Ta sống ngoài bìa rừng... cách đây năm dặm.” – Nàng mỉm cười, đặt tay lên trán hắn, dùng một loại dược thủy gì đó thơm ngát, mát lạnh.
Nhưng Lý Hạo Thiên không hay biết — nữ tử trước mặt hắn không hề đơn giản. Mộ Dao Dao chính là Thánh Nữ Huyết Sinh Môn ,ma môn tà dị , bí ẩn , có thế lực lớn nhất Tây Vực người nắm giữ huyết mạch tà dị thuần túy, kẻ từng khiến cường giả Trung Châu nghe danh đã khiếp sợ.
Nàng cứu hắn không phải vì thương hại... mà vì một lý do chưa thể tiết lộ.
***