Chương 6: Thiên Ma Trở Dậy – Máu Loan U Minh!
Ba tháng đã trôi qua kể từ khi Hạo Thiên chia tay Dao Dao. Cái cảm giác lạc lõng, bơ vơ trong bóng tối của U Minh Lâm vẫn vây quanh hắn. Cả một khu rừng ma rộng lớn, những hung thú giết mãi không hết ,chúng sống chỉ biết săn giết, cây cối dường như có sự sống riêng, gốc cành vươn ra như những bàn tay khổng lồ muốn níu giữ bước chân của kẻ lữ hành.
Cái lạnh thấu xương của khu rừng đen khiến hắn không thể nghỉ ngơi. Hạo Thiên dừng lại, nhìn ra xa nơi những tán cây dày đặc chìm trong màn sương mù nặng nề. Hắn biết, dù hắn có cố gắng tìm kiếm lối thoát thế nào, rừng ma vẫn như một mê cung không lối ra.
"Rốt cuộc, bao giờ mới thoát khỏi nơi này?" – Hạo Thiên tự hỏi trong lòng. Hắn dừng lại một lúc, ánh mắt băng giá không rời khỏi cánh rừng trước mặt. Nhưng ngay khi hắn đang chuẩn bị tiếp tục hành trình, một tiếng kêu vọng tới từ trong bóng tối. Hắn dừng lại, ánh mắt trở nên cảnh giác.
Nhìn về phía tiếng kêu, hắn thấy một nhóm tiểu tông đệ của một môn phái nào đó đang loay hoay, cố gắng tìm đường trong rừng. Đúng lúc này, 1 bầy Sát Ma Lang từ bóng tối lao ra, tấn công nhóm người đó.
"Xem ra đây là cơ hội tốt để thử nghiệm sức mạnh mới." – Hạo Thiên thầm nghĩ, đôi mắt lạnh lùng sáng lên, hắn không vội vàng cứu giúp mà đứng lặng im quan sát.
Mới đây, hắn vừa học được tầng đầu tiên của Thiên Ma Táng Tiên Công –" Huyết ảnh trảm" và "Huyết Sát Chú". Đây là một công pháp ma đạo cực kỳ tàn bạo, có thể sử dụng oán hồn mà ma thai hấp thụ khi sử dụng Thiên Ma Táng Tiên Công giết chết , dùng những oán hồn này đánh thẳng vào thần hồn của kẻ địch .
Hắn bước lên một bước, đôi tay giơ lên, chấp lại thành một động tác niệm pháp quyết. Cổ ngữ xưa văng vẳng trong không gian, và những oán hồn từ sâu trong lòng đất bắt đầu gào thét những âm thanh như ảo như thật , lao ra từ sâu bên trong con mắt đỏ như màu huyết dịch ấy.
"Huyết Sát Chú!"
Lời chú vang lên như một tiếng sét, đồng thời một cơn gió đen bùng lên, cuốn theo cơn lốc máu tươi. Những con thú hoang, cả nhóm người kia đều bị cuốn vào làn sóng hắc ám, thân thể tan nát trong phút chốc. Máu bắn ra tứ phía, nhuộm đỏ cả một khoảng đất rộng.
Một tiếng nổ vang dội, làm chấn động cả khu rừng. Khi cơn gió lắng xuống, cảnh tượng đẫm máu hiện ra trước mắt. Tất cả đều nằm im, không một ai sống sót.
Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, cảm giác sức mạnh của mình tỏa ra như một biển khơi vô tận. Nhưng ngay lập tức, một cơn đau đớn không thể chịu nổi lan tỏa khắp cơ thể. Hắn cúi đầu, thổ huyết một ngụm máu đen, mắt nhắm lại trong đau đớn.
“Lần đầu triển khai toàn bộ sức mạnh… phản phệ quá mạnh.” – Hắn tự nhủ, đôi mắt ánh lên một tia lạnh lùng.
sau khi tu thập 1 số thứ có ít 1 ít linh thạch 2 tấm bùa chú và 1 số pháp bảo khác . Hạo thiên rời đi.
Dù đau đớn nhưng Hạo Thiên không dừng lại. Hắn tiếp tục bước đi, xuyên qua những cây cối lớn, hướng về Tây Vực – nơi có lời đồn về một di chỉ cổ đại, nơi là cái nôi của ma tu nơi hắn nghỉ là hắn nên đến.
Trong suốt hành trình, Hạo Thiên không có mục tiêu rõ ràng, nhưng hắn biết nơi đó là nơi có thể mang lại cho hắn sức mạnh lớn hơn. Hắn cần nó để thực hiện kế hoạch báo thù, để biến mình thành kẻ cầm quyền tối thượng trong Ma Đạo.
“Ta phải mạnh hơn nữa, mạnh hơn tất cả . rồi sẽ có 1 ngày ta đạp sông, đạp trời, đạp đất, đạp lên kẻ thù, đạp lên tất cả ” – Hạo Thiên thầm nghĩ.
Dẫu vậy, trong thâm tâm, hắn không thể phủ nhận một sự thật. Càng tiến xa, hắn càng cảm thấy mình càng xa rời nhân tính. Những cảm xúc, những ký ức đau thương về quá khứ về 2 kiếp làm người, về sự phản bội , lừa dối ,của tất cả dành cho ta , của xã hội hiện đại, của Chính Đạo Môn vẫn ám ảnh hắn. Hắn phải cắt đứt tất cả mối liên kết đó nếu muốn tiếp tục con đường này.
Sau một thời gian dài trong rừng, Hạo Thiên cuối cùng cũng ra khỏi U Minh Lâm. Nhưng ngay khi hắn đang chuẩn bị tiếp tục hành trình về phía Tây Vực, một bóng người quen thuộc xuất hiện.
Là Hoài Ngọc, sư tỷ của hắn trong Chính Đạo Môn – kẻ đã phản bội hắn, tính kế với hắn dẫn đến những năm tháng đau đớn, chịu đựng cực hình.
Hạo Thiên không ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ta. Dù sao cũng đã lâu rồi, hắn sớm biết sẽ có ngày này. Hắn đứng im, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Hoài Ngọc đang dẫn đầu một nhóm đệ tử của Chính Đạo Môn. Ánh mắt cô ta vẫn đầy khinh thường, vẫn là cái thái độ coi thường mà hắn luôn ghét.
“Ngươi đến đây làm gì, Hoài Ngọc? Định giết ta lần nữa sao?” – Hạo Thiên nói với giọng không cảm xúc, ánh mắt lạnh như băng.
Hoài Ngọc mỉm cười khinh khỉnh, một chút cười nhạo thoáng qua ánh mắt. “Ngươi vẫn sống được đến giờ thật kỳ lạ. 1 phế nhân không tu vi tứ chi bị đánh gãy vẫn có thể sống sót đi ra từ U Minh Lâm?.”
Hạo Thiên không thèm phản ứng, đôi tay chấp lại, lần nữa niệm "Huyết Sát Chú". Cơn gió đen lại một lần nữa vần vũ, mà lần này còn mạnh mẽ hơn, điên cuồng hơn.
Trong màn đêm dày đặc của U Minh Lâm, gió gào rít bên những cành khô như tiếng linh hồn kêu gào ai oán. Máu vấy đầy mặt đất, bùn trộn đỏ như sắc lửa của hận thù.
Hoài Ngọc đứng run rẩy, y phục rách tả tơi, ánh mắt khiếp đảm nhìn thân ảnh đẫm máu của Hạo Thiên đang bước tới. Sát khí dâng trào quanh hắn như ma vương vừa đội mồ sống dậy.
“Ngươi… ngươi không phải là Lý Hạo Thiên năm xưa nữa...rốt cuộc ngươi là ai?” – Hoài Ngọc thở dốc, giọng đầy sợ hãi.
“Đúng, Hạo Thiên của năm xưa… đã chết từ ngày bị các ngươi vứt xuống vực sâu địa ngục.rồi ”
Hắn nâng tay, máu nhỏ giọt từ đầu ngón tay, khí tức bạo liệt trào ra như núi lửa sắp nổ tung.
Huyết Ảnh Trảm — chiêu thức dùng chính máu thịt của hắn để thi triển " đùng"— như một lưỡi hái ma quỷ chém ngang bầu trời!
ẦM!!!
Một đường huyết quang xé toạc không khí, đánh tan pháp khí hộ thân của Hoài Ngọc. Nàng bị hất tung, thân thể va mạnh vào thân cây mục nát rồi đổ gục xuống đất.
nàng nghi nghi hoặc oán hận thắc mắc làm sao 1 kẻ phế nhân lại mạnh được như thế này .
khi hạo thiên lê thân thể toàn là máu me đi tới cảm giác chết chóc bao trùm lấy không gian , nàng ta không còn ánh nhìn khinh bỉ , cai ngạo nữa mà là sợ hãi sợ hãi trướt cái chết nàng ta van xin.
“Không… Hạo Thiên, đừng mà… ta… ta chỉ làm theo lệnh của Thanh Tùng chân nhân… ta cũng không muốn như vậy…”
Ánh mắt nàng run rẩy, máu trào ra từ khóe miệng, khuôn mặt vừa oán hận, vừa hối hận, vừa sợ hãi.
“Chỉ cần tha mạng… ta sẽ… ta sẽ nói hết mọi bí mật v…”
Xoẹt!
Lưỡi kiếm nhuốm máu xuyên qua tim nàng trước khi lời cầu xin kịp thốt thành câu.
Gương mặt nàng đông cứng trong biểu cảm chưa tròn, ánh mắt mở to nhìn người sư đệ năm xưa — giờ một người không còn chút nhân tâm! lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hạo Thiên cúi xuống, ánh mắt đỏ máu bừng cháy trong u tối:
" nói đủ rồi , sư tỷ tạm biệt ngươi!"
thân thể hắn cạn kiệt ngã quỵ xuống ngất đi cho đã vượt qua giới hạn của bản thân