Chương 1: Khởi Nguyên Tội Lỗi – Từ Trong Bụng Mẹ, Ma Tâm Đã Động
Thế giới cũ – nơi loài người tự xưng văn minh, nhưng tâm lại tối hơn đêm không trăng.
Tên ta là Lý Hạo Thiên – từng là một chàng trai bình thường, sống giữa phồn hoa phố thị, mưu sinh bằng tri thức và lòng tử tế. Ta từng tin rằng sống lương thiện sẽ được hồi đáp bằng nụ cười và sự cảm thông. Nhưng… ta đã sai.
Từ bé, ta đã bị cha mẹ bỏ rơi trong một trại mồ côi. Ta chưa từng biết thế nào là hơi ấm của một mái nhà. Trong lớp học, ta là thằng bé gầy còm, lặng lẽ, ngồi cuối dãy bàn – nơi chẳng ai muốn nhìn đến.
Khi lớn lên, ta cố gắng học hành chăm chỉ, kiếm một công việc tử tế, luôn nhường nhịn, luôn giúp người, luôn đặt người khác trước bản thân. Nhưng rồi điều ta nhận được chỉ là sự lợi dụng, phản bội và khinh bỉ.
Đồng nghiệp đâm sau lưng. Cấp trên bóc lột ta đến kiệt sức. Bạn bè thân thiết… chẳng ai ở bên khi ta cần một bờ vai.
Ta từng yêu. Nhưng người ta yêu – lại rời đi theo kẻ có tiền, để lại trong tim ta một vết nứt không bao giờ liền lại.
Từng đêm, ta ngồi trong căn phòng trọ chật chội, nhìn đèn đường vàng vọt rọi qua ô cửa nhỏ, tự hỏi:
"Làm người lương thiện… rốt cuộc là vì ai? Vì cái gì?"
Không ai nghe thấy tiếng lòng ta. Không ai nhìn thấy nỗi đau trong mắt ta. Họ chỉ thấy một người lặng lẽ, trầm tư… và rồi lãng quên.
Cho đến một ngày, trong cơn mưa rét buốt của tháng mười hai, ta đứng trên lan can tầng hai mươi của một tòa nhà cũ kỹ. Gió lồng lộng, thấm đẫm vị mặn của nước mắt chưa rơi.
Ta ngẩng đầu nhìn lên trời – không cầu mong điều gì. Vì ta hiểu: thần Phật chỉ cứu kẻ có tiền, có quyền, có phúc phận. Còn ta… chỉ là một cái bóng.
Và thế là… ta buông mình xuống – như cánh chim cuối cùng tự xé rách đôi cánh mộng tưởng, lao vào cõi hư vô.
Trong khoảnh khắc ấy, linh hồn ta trôi dạt trong màn đêm vô tận, và ta thầm nói:
"Nếu có kiếp sau… ta không cần ai yêu ta. Cũng không cần ai thương xót.
Chỉ cần… đủ mạnh để đòi lại tất cả những gì đã bị cướp đi.
Nếu phải trở thành ác nhân… thì hãy để ta là kẻ ác nhất."
Và từ nơi tận cùng của tuyệt vọng ấy… một con đường dị giới dần mở ra – dẫn ta bước vào Tiên Lan Thần Vực, nơi một ác nhân sẽ sinh ra… ngay từ trong bụng mẹ
Ngay khoảnh khắc ta mở mắt kiếp này… thế gian đã nhuốm một sắc máu.
Không ai biết một hài nhi mới sinh ra lại có thể nhớ tất cả. Nhớ cái chết nơi thế giới cũ, nhớ sự giả tạo phủ khắp nhân gian, nhớ lời thề khắc cốt ghi tâm trong những giây phút cuối cùng:
“Nếu có kiếp sau… ta sẽ tu thành ác nhân. Một ác nhân không thần thánh nào có thể dung thứ.”
Ta chào đời giữa tiếng chuông ngọc của Chính Đạo Môn, một trong năm đại tông môn xưng bá Tiên Lan Thần Vực. Ai cũng nghĩ ta là thiên tài tái thế, mang linh căn bát phẩm bậc 3, tương lai sẽ trở thành trụ cột chính đạo. Nhưng… nào ai hay, một trái tim đã thối rữa bởi nỗi oán hận, đang âm thầm đập bên dưới gương mặt non nớt ấy.
15 năm trôi qua Ta lớn lên giữa giáo lý “đạo tâm thuần khiết”, nhưng hằng đêm vẫn mơ thấy máu loang đỏ vạt áo trắng của kẻ từng phản bội. Hằng ngày giảng đạo, ban đức… nhưng phía sau là những ánh mắt tham lam, những âm mưu, chực chờ ,hãm hại người khác , cũng chỉ vì tài nguyên tu luyện .
Một lần, ta tưởng mình có thể thay đổi, tưởng rằng ánh sáng nơi tông môn sẽ tẩy rửa được hận thù trong tim. Nhưng tất cả… chỉ là trò đùa của số mệnh.
Khi biến cố ập đến, khi chính người sư phụ ta lại lên kế hoạch rút đi linh căn của ta để hài nhi hắn dùng . khi vừa xuất quan tu luyện ta tình cờ nghe thấy được âm mưu của sư tôn đáng kính . chỉ vì cha mẹ ta ở kiếp này chỉ là trưởng lão ngoại môn ,mắt thấy tai nghe ta hiểu: “Chính đạo” chẳng khác nào ma đạo khoác áo lương tri.
**“Các người muốn ta lương thiện… để rồi mặc sức giẫm đạp ta dưới chân?
Muốn ta hiền lành… để có lý do vắt kiệt tâm can ta như con chó trung thành?
Muốn ta bao dung… để từng đứa một có thể phản bội mà chẳng thấy cắn rứt lương tâm?
Muốn ta nhẫn nhịn… để cuộc đời có thể thản nhiên bẻ gãy từng đốt xương hy vọng trong tim ta?
Không… ta mệt rồi. Ta chán cái vai thằng tốt trong vở kịch giả dối này rồi.
Cả thế giới này… chẳng có gì đáng để tin, để yêu, để gìn giữ cả.
Người tốt chết trong lặng lẽ. Kẻ ác sống trong ánh hào quang.
Công lý chỉ là cái lốt rẻ tiền của kẻ mạnh để hợp thức hóa tội ác.
Đạo đức chỉ là cái roi để những kẻ yếu như ta tự quất lên lưng mình.Không phải vì yếu đuối. Mà vì ta tỉnh rồi.
ta không cần ánh sáng. Ta sẽ đi vào bóng tối.
Không cầu thiên mệnh, không mong nhân quả.
Ta sẽ tự viết thiên mệnh bằng máu. Tự tạo nhân quả bằng quyền lực.
Nếu phải nghịch lại trời, nghịch lại người, nghịch lại cả vạn kiếp luân hồi…
Thì cứ để ta là kẻ phản đồ của mọi đạo lý. Là ác nhân chân chính. Là con quỷ sinh ra từ lòng người!”**