Hôm đó, sắc mặt hắn không mấy hòa nhã, ta lo lắng rằng mọi chuyện sẽ không diễn ra như lời hắn nói.
May mắn thay, mượn nhị công chúa làm cớ, ta lại có thêm vài lần gặp mặt với nhị hoàng tử. Sự yêu mến của y đối với ta ngày một tăng, y thậm chí đã có ý cầu hôn.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đến trước mặt lão thái quân bày tỏ:
"Ngoại tổ mẫu, Như Như muốn xuất giá rồi.
"Con cũng muốn có thể ở lại kinh thành lâu dài, sau này sẽ thường xuyên về hầu hạ người."
Người dịu dàng vuốt ve mái tóc ta:
"Trở thành trắc phi của nhị hoàng tử ư?
"Nơi ấy nhìn qua chẳng khác gì hang hổ sói."
Ta quỳ bên chân người, khẽ tựa đầu vào đùi người, nhẹ nhàng đáp:
"Đôi mắt ngoại tổ mẫu tinh tường, đương nhiên cũng thấy rõ, con không phải là một con thỏ nhỏ ngoan hiền. Con có thể tự mình vượt qua mọi khó khăn nơi ấy."
Ngoại tổ mẫu khẽ thở dài:
"Các người, sao lại đi đến bước đường này."
Đột nhiên, tấm rèm bị vén lên, đại công tử bước vào.
"Ngoại tổ mẫu không cần phải lo lắng biểu muội sẽ bị người khác ức hiếp."
Hắn không hề liếc nhìn ta một cái, chỉ ung dung ngồi xuống, rót trà uống, giọng nói chậm rãi:
"Nhị hoàng tử, không, giờ nên gọi là Dật vương, đã đưa tân vương phi đến đất phong Dự Châu để thành hôn rồi."
Ta lập tức ngồi thẳng người, hỏi dồn:
"Biểu ca, ý huynh là gì?"
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, thẳng thắn nói:
"Ý ta là, nàng không thể gả cho hắn được nữa."