1

Khi mẫu thân còn tại thế, người thường dạy ta đạo lý có ân tất báo.

Ân cứu tế của hầu phủ, ta luôn khắc cốt ghi tâm, chưa từng dám vượt qua giới hạn.

Ta ngoan ngoãn phụng dưỡng lão thái quân và các vị phu nhân trong phủ.

Ba năm sống ở hầu phủ, ta đã khiến mọi người dần buông lỏng phòng bị, xem ta như một vị tiểu thư thực thụ.

Ngay cả đại công tử đối với ta cũng đã bớt đi vẻ xa cách, hòa nhã hơn nhiều.

Cuối cùng, ta cũng có thể theo hầu phủ tham dự yến tiệc, tìm cơ hội tiếp cận các hoàng tử.

Nhưng ngay khi mục tiêu sắp thành, đại công tử lại sắc mặt khó coi kéo ta rời khỏi yến tiệc.

Ta giả vờ yếu đuối, khẽ hỏi:

"Biểu ca, chẳng hay ta đã làm gì sai chăng?"

Ánh mắt hắn tối sầm, lập tức nhét ta vào xe ngựa,

"Ta vốn nghĩ nàng là người hiểu chuyện nhất trong nhà, không ngờ lại dám ôm mộng lớn đến thế."

Biết không thể che giấu, ta lạnh lùng thu lại vẻ giả tạo, bình thản đáp:

"Kẻ tham chết vì tiền, chim tham chết vì mồi.”

“Hầu phủ ta không thể với tới, đành tìm cành cao khác mà bấu víu.”

“Biểu ca, ta chẳng thể nương thân tại hầu phủ này cả đời."

Mẫu thân mất sớm, phụ thân tái giá, kế mẫu thì luôn nhòm ngó hồi môn của ta, mưu tính gả ta cho kẻ cháu ruột của bà ta - một kẻ nghiện cờ bạc, rượu chè, đàn đ*ếm.

Ta chỉ còn cách tự mình tính toán cho tương lai.

Ta vốn không có gia thế hiển hách nhưng lại sở hữu dung nhan diễm lệ, đối với phận nữ nhi mà nói thật chẳng khác gì giữa biển lửa.

Không muốn làm cá nằm trên thớt, chỉ còn cách mạo hiểm một phen, để lời đồn "hồng nhan họa thủy" trở thành sự thật.

Hắn lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt phức tạp khôn cùng, đầy những suy nghĩ mà ta không thể nào đoán được.

Hắn đứng trên cao nhiều năm, khí thế uy nghiêm khiến người ta sợ hãi.

Ta quay đầu tránh ánh mắt hắn, lặng lẽ hít một hơi thật sâu.

Xe ngựa lại chìm vào tĩnh lặng, tiếng bánh xe lăn đều đưa ta về phủ.

Hắn nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào. Ta tự nhủ rằng hắn đã ngầm chấp thuận.

Xuống xe, ta trở về tiểu viện, trong đầu lại mưu tính lần tới làm cách nào cách tiếp cận các hoàng tử.

Nào ngờ đi được nửa đường, một bóng dáng cao lớn đột nhiên chắn ngang trước mặt ta.

"Từ hôm nay, không có sự cho phép của ta, biểu tiểu thư không được rời khỏi hầu phủ."

Ta khép mắt, nén lại muôn vàn cảm xúc, thản nhiên quay đầu,

"Biểu ca, huynh giữ ta lại hầu phủ, vậy huynh định cưới ta chăng?"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play