Đã vài ngày trôi qua kể từ đêm hôm ấy, ta vẫn luôn trong trạng thái hồn xiêu phách lạc.

Hành động của hắn khiến ta hoàn toàn bất ngờ kinh ngạc, không biết nên đối mặt thế nào.

Hắn dường như chẳng còn để ý đến lời ước định trước kia, ngày ngày sai người đưa lễ vật đến viện của ta.

Nhìn những món quà ngày càng quý giá trên bàn, ta không thể ngồi yên thêm nữa, bèn đi thẳng tới viện của hầu gia phu nhân.

Hầu gia phu nhân là người độ lượng, tính tình ôn hòa, được mọi người trong phủ kính trọng.

Sau khi ta vào phủ, bà đối đãi với ta như cháu gái ruột, quan tâm hết mực.

Ngồi xuống chưa bao lâu, ta liền thẳng thắn nói:

"Đại thẩm, nay con đã lớn, mà biểu ca biểu đệ lại không phải ruột thịt, nếu tiếp tục ở chung, e rằng khó tránh khỏi lời ra tiếng vào. Hôm nay con cả gan cầu xin, mong đại thẩm cho con một tiểu viện bên ngoài. Ban ngày con vẫn sẽ đến hầu phủ thỉnh an, dùng xong bữa tối sẽ về viện mình ở."

Bà khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ tay ta, đáp:

"Con là nữ tử, ở bên ngoài một mình chúng ta khó mà yên tâm được. Nếu có kẻ nhiều lời, cứ phạt bán đi là xong. Hầu phủ ta không dung kẻ lắm miệng."

Ta cúi đầu, nhỏ nhẹ nói:

"Con là vãn bối, vốn không nên lên tiếng, nhưng con vẫn muốn hỏi, bao giờ đại công tử định thành gia lập thất?

"Những tỷ muội khác trong phủ đều có mẫu thân đứng ra lo liệu hôn sự. Mẫu thân con mất sớm, nay được hầu phủ che chở, các trưởng bối từ ái cho phép con xuất giá từ phủ, nhưng nếu đại công tử chưa thành thân, chúng con cũng khó mà đàm hôn luận gả."

Hầu phu nhân lặng nhìn ta, tựa hồ đang suy ngẫm điều gì đó.

Hành động bất thường của hắn dạo gần đây, các trưởng bối trong phủ ắt hẳn ít nhiều cũng đã nhận ra.

Lời ta nói tuy là thúc giục hắn thành thân, nhưng không hề mang ý ép buộc.

Thực chất, ta chỉ muốn tỏ rõ lập trường: ta luôn xem hắn là trưởng huynh.

"Con nói đúng. Nay mấy đứa nhở trong phủ đều đã đến tuổi, không thể trì hoãn thêm.”

"Chỉ là tính tình của Chiến Nhi, cả phủ không ai dám mở miệng với nó.

"Thôi được, chờ khi nào tâm trạng nó tốt hơn, ta sẽ thử khuyên nhủ."

Ý tứ của ta đã được truyền đạt, nên ta chuẩn bị cáo lui.

Khi bước ra khỏi phòng, ta chợt thấy một bóng dáng cao lớn đứng chặn ngay cửa.

Ta đứng sững lại, hắn bạnh lùng nhìn ta, giọng nói trầm thấp vang lên:

"Biểu muội, muội lo ta cưới vợ muộn cản trở đường xuất giá của muội sao? Yên tâm, ta nhất định sẽ đẩy nhanh việc này. Như muội mong muốn, ta sớm sẽ đón tân nương vào phủ."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play