Ta hơi thất thần, không hiểu vì sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy.

Nhị hoàng tử được phong vương là chuyện tình cờ hay là kết quả do sắp đặt?

Nếu là tình cờ thì thật quá trùng hợp. Nhưng nếu là sắp đặt, ta không tin bản thân mình có đủ ảnh hưởng lớn đến mức gây ra điều này.

Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt mà bị cuốn vào tranh đấu của hoàng tộc, chẳng lẽ hắn đã mất trí rồi?

Không muốn để ngoại tổ mẫu thấy dáng vẻ mất tự nhiên của mình, ta chỉ ở lại cùng người dùng bữa trưa, sau đó xin cáo lui.

Hắn cũng rời đi ngay sau ta.

Ta chắn hắn ở khúc cua trong hoa viên, giọng nói có chút do dự:

"Tất cả chuyện này là do biểu ca làm sao?"

Hắn không chút che giấu, bình thản trả lời:

"Nàng nhất quyết chọn hắn, ta chỉ có thể khiến hắn phải rời đi."

Ta nhíu mày, không ngờ hắn lại hành động thiếu cân nhắc như vậy:

"Biểu ca sao có thể tùy tiện như thế?"

Hắn vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng ánh mắt đầy kiên định:

"Như như, vì sao nàng lại chọn những kẻ rác rưởi ấy? Người nàng nên chọn là ta."

"Ta sẽ cưới nàng, cho nàng vị trí chính thê."

Ánh mắt chắc chắn của hắn khiến ta cảm thấy bối rối, ta vội quay đi, cố gắng trấn tĩnh rồi bình thản đáp:

"Biểu ca không hiểu sao? Thứ ta muốn không chỉ là vị trí chính thê. Vị trí đó, khi vui thì huynh ban cho ta, lúc giận thì lại lập tức có thể lấy đi."

Giọng nói của ta dần trở nên kích động:

"Thứ ta muốn là tiền tài, là quyền thế. Là sự e dè của người khác mỗi khi muốn động đến ta."

Trên con đường này, để bình an mà sống đến ngày hôm nay, ta đã phải cẩn trọng từng bước một.

Nhưng hắn lại không hiểu.

"Thiếu phu nhân của hầu phủ chẳng lẽ không tốt hơn trắc phi của nhị hoàng tử sao?"

Trở thành trắc phi của nhị hoàng tử, biết bao người sẽ tìm cách kết giao với ta. Những gì ta muốn, chỉ cần tính toán kỹ lưỡng, từng bước sẽ có được.

Tiền tài, quyền lực, và cả những con người trung thành của riêng ta.

Còn nếu chọn hầu phủ, chẳng lẽ ta phải toan tính với chính những người đã cho ta hơi ấm?

Ta không làm được.

Không tranh, không đoạt, có thể sống yên ổn, nhưng chẳng phải vẫn chỉ là bị động sao?

Muốn lung lay vị trí của ta, chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Ta chỉ có thể nói một cách mơ hồ:

"Hầu phủ có ơn với ta. Nếu làm tổn hại đến biểu ca, ta thật sự áy náy."

Giọng hắn vốn luôn điềm đạm, giờ đây lộ ra chút khẩn thiết:

"Nàng áy náy với ta, chỉ vì hầu phủ thôi sao?"

"Như Như, nếu ta nói, tất cả những gì ta có đều có thể là của nàng, nàng muốn giữ hay vứt bỏ cũng được."

"Như vậy, nàng có thể quay đầu lại nhìn ta không?"

Chính vì hắn quá tốt, hầu phủ quá tốt, nên ta – kẻ tham lam vô độ – không nỡ xuống tay.

Giọng hắn trầm tĩnh, mang theo kiến quyết khẳng định:

"Không phải chỉ có tiền tài và quyền thế mới có thể làm chỗ dựa. Sự thiên vị cũng có thể."

Ta quay đầu, lạnh lùng đáp:

"Nhưng tình cảm có thể thay đổi trong chớp mắt. Ta cần một sự an tâm vững chắc hơn."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play