Giống như lời hắn từng nói, hắn thật sự không còn xuất hiện trước mặt ta nữa.

Hầu phủ rộng lớn, viện lạc trùng điệp, nếu cố ý tránh mặt, hai người có thể không bao giờ chạm mặt nhau.

Trong lòng ta dâng lên chút chua xót, nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kết cục như thế này là tốt nhất cho cả ta hắn.

Hắn cần là an ninh trường lạc, còn ta chỉ muốn tìm cách bước lên vị trí cao hơn.

Ngón tay ta nhẹ gõ lên bức thư trên bàn. Sau buổi yến tiệc lần trước, Minh Đức công chúa được sủng ái nhất - tỏ ra rất quan tâm đến ta, liên tục gửi thiệp mời ta cùng nàng du ngoạn hồ nước.

Mối quan hệ giữa Minh Đức công chúa và nhị hoàng tử rất hòa hợp. Những thiệp mời ấy tự nhiên mang theo thâm ý sâu xa.

Ngày hôm đó, khi đại công tử đối đầu với nhị hoàng tử, hắn đã tỏ rõ thái độ không ưa nhị hoàng tử. Vì thế, ta tạm thời lấy cớ khước từ lời mời của công chúa.

Hôm qua, khi ta đến thỉnh an lão thái quân, mới hay tin hắn đã xuất kinh xử lý công vụ, đã rời phủ ba bốn ngày, trong thời gian ngắn sẽ không trở về .

Ta khẽ ngẩn người.

Hóa ra, muốn sống hai cuộc đời tách biệt tại hầu phủ, quả thật không phải chuyện khó.

Biết hắn vắng mặt, ta quyết định nhận lời Minh Đức công chúa.

Ta lấy ra bộ áo màu phấn hồng mà nhị thẩm đã tặng tháng trước.

Mọi người thường bảo rằng màu phấn hồng là màu hợp nhất với ta.

Đúng như dự đoán, trong suốt buổi du hồ, nhị hoàng tử không ngừng chú ý đến ta.

Minh Đức công chúa cũng tỏ vẻ thân thiết, lời nói như muốn tác thành cho đôi bên.

Khi mặt trời ngả bóng, buổi tụ họp kết thúc. Công chúa chu đáo đưa ta đến tận cổng hầu phủ.

Ta giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng cáo biệt công chúa. Nàng lại hẹn ta lần sau cùng đi dâng hương.

Ta đáp lời đồng ý.

Khi xe ngựa của công chúa khuất bóng, ta thu lại nụ cười, cảm giác mệt mỏi lập tức tràn ngập khắp cơ thể.

Nhưng khi quay người bước vào cổng phủ, ta lại bắt gặp đại công tử cưỡi ngựa đứng từ xa nhìn ta, ánh mắt thâm trầm.

Tim ta lập tức siết chặt, không hiểu sao lòng lại dâng lên một nỗi bất an.

Sao hắn lại trở về sớm như vậy?

Hắn đã đứng đó bao lâu? Có nhìn thấy cảnh ta bước xuống xe ngựa của công chúa không?

Ta do dự, cảm thấy khó xử.

Nhưng sắc mặt của hắn thực sự rất kém, tựa như đang tức giận, khiến ta không khỏi lo lắng.

Chỉ vài giây sau, hắn thu lại ánh mắt, xuống ngựa, sải bước vào trong phủ mà không nói lời nào với ta.

Ta mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Xem ra những lời ta nói hôm đó vẫn còn tác dụng.

Trở về tiểu viện, sau khi rửa mặt thay y phục, ta định lên giường nghỉ ngơi.

Đột nhiên ta nghe thấy tiếng động ngoài khung cửa, tựa như có gì đó đập mạnh vào.

Chẳng lẽ là con mèo hoang gầy gò tháng trước từng trộm thức ăn?

Ta khoác áo, mở cửa xem thử.

Bên ngoài lại không có gì cả. Ta nghĩ có lẽ mình đã nghe nhầm.

Không thấy điều gì bất thường, ta định đóng cửa lại, nhưng cổ tay đột nhiên bị người kéo lấy, toàn thân bị lôi ra khỏi phòng.

Chỉ mấy bước chân, ta bị ép vào một góc hẻo lánh trong viện.

Hắn cao hơn ta nửa cái đầu, hơi thở nóng rực phả lên mặt ta, mang theo chút hương rượu, khiến ta choáng váng như say.

Giọng nói đầy áp bức của hắn vang lên bên tai ta:

"Ta chẳng phải đã nói, không cho phép chọn hắn sao?"

Ta nuốt khan, cố giữ giọng bình tĩnh, giả vờ không để tâm nói:

"Được nhị hoàng tử ưu ái, đó là phúc phần của ta."

Ánh mắt hắn nhìn xuống, ngữ điệu mang theo lửa giận:

"Nàng thích hắn đến thế sao? Còn cố ý mặc y phục mới."

"Nhị thẩm tặng bộ y phục này, mong ta trong những dịp quan trọng không làm mất mặt hầu phủ."

Hắn không nói thêm lời nào, không khí xung quanh trở nên yên tĩnh đến nghẹt thở.

Một lúc lâu sau, bàn tay hắn vuốt nhẹ cổ áo ta, giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười nhàn nhạt:

"Nàng có biết, bộ y phục này, thật ra là ta sai người chuẩn bị?"

Ta sững người, cúi đầu nhìn chiếc áo khoác màu phấn hồng vội vàng khoác lên mình, máu lập tức dồn lên mặt.

Ta giơ tay định cởi nó ra, nhưng tay bị hắn giữ chặt lại.

"Không được cởi ra."

"Ta..."

Hắn đột nhiên dùng tay nâng cằm ta lên, buộc ta ngẩng mặt, rồi cúi xuống, chiếm lấy đôi môi ta, từ tốn lại mạnh mẽ.

Hương rượu từ hơi thở của hắn lan tỏa, cuốn lấy ta không cách nào thoát.

Ta bất chợt tỉnh táo, dùng hết sức đẩy hắn ra.

Thấy hắn lại định áp tới, ta giơ tay tát mạnh vào mặt hắn. Tiếng tát vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, nghe đến giật mình.

Giọng ta run rẩy nhưng kiên quyết:

"Đại công tử, xin ngài tự trọng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play