Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, lời nói không hề vòng vo. Hắn thoáng sững người, dường như không ngờ ta lại thốt ra câu ấy.
Không khí trở nên căng thẳng, đám hạ nhân biết điều lặng lẽ lui ra.
Nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, ta thầm than trong lòng: đây chính là nam tử trong mộng của bao nữ nhi con nhà quyền quý ở kinh thành. Hầu phủ lấy hắn làm trọng. Dẫu chưa kế thừa tước vị, hắn đã sớm gánh vác việc lớn trong phủ.
Một người vừa có tài vừa có sắc, há có thể là nơi để một nữ tử thấp hèn như ta vọng tưởng.
Ánh mắt hắn thay đổi không ngừng, chân mày khẽ nhíu lại. Một lúc sau, ánh mắt dường như đã sáng tỏ, hắn định nói gì đó.
Ta biết rõ hắn định nói gì, liền cắt ngang:
"Biểu ca, huynh có từng nghĩ qua, một quyết định của huynh sẽ khiến ta phải gánh hậu quả gì không?
"Họ sẽ nói ta nương nhờ hầu phủ chỉ để quyến rũ các công tử trong nhà, phẩm hạnh tồi tệ, lòng dạ bất chính.
"Liệu hầu phủ có chấp nhận ta làm chính thê của huynh không?
"Nếu làm thiếp, con ta sinh ra sẽ mang thân phận thứ xuất, lại có một mẫu thân bị người đời nhạo báng."
Hắn yên lặng nhìn ta, từng lời ta nói đều như vạch ra khoảng cách không thể vượt qua giữa hai chúng ta.
Hắn khẽ lắc đầu, giọng điệu không tán đồng:
"Những điều ấy chẳng phải vấn đề."
Ta tiếp lời, giọng kiên quyết mà bình thản:
"Không. Đó đều là vấn đề.”
"Nếu không, ngày đầu ta bước vào phủ, huynh đã chẳng hạ lời cảnh cáo."
Hắn thoáng lưỡng lự, đáp:
"Đó là vì khi ấy, ta chưa hiểu rõ nàng."
Ta cười nhạt tự giễu:
"Nhưng người ngoài thì sao? Họ không hiểu, cũng không muốn hiểu. Họ chỉ muốn nhìn ta bị chê cười."
Giọng ta thấp xuống, khẩn cầu:
"Biểu ca, xin hãy buông tha cho ta."
Hắn cười lạnh, hỏi lại:
"Vậy ai sẽ buông tha cho ta?
"Như Như, ta là tai họa gì mà khiến nàng phải tránh xa như rắn rết như vậy?"
Ta đáp, giọng điệu lạnh nhạt:
"Biểu ca, huynh có biết vì sao ta gấp gáp tiếp cận nhị hoàng tử không?"
Lòng nữ nhi vốn mẫn cảm hơn nam tử, nhất là những gì đặt trên vai ta.
Gần đây, sự quan tâm thái quá của hắn đã khiến ta không thể không chú ý.
Hắn cười khổ:
"Nếu chỉ để tránh ta, nàng không cần phải làm vậy. Ta có thể tránh xa nàng."
Dừng một lát, giọng hắn trầm xuống, pha chút bất lực:
"Nếu nàng thật sự muốn gả đi, vậy hãy chọn một người tốt. Nàng là biểu tiểu thư của hầu phủ, không ai dám từ chối nàng."
Đúng vậy. Nếu không làm gì quá đáng, ta sẽ được hầu phủ xem một nữ nhi ngoan hiền, sửa sang hồi môn, chọn ngày lành tháng tốt gả đi một cách vẻ vang.
Nặng nhẹ thế nào, ta đã sớm hiểu rõ.
Lòng người, không thể vừa muốn cái này lại vừa muốn cái khác.
Ta cúi mình hành lễ, thưa:
"Vậy thì đa tạ biểu ca, đa tạ hầu phủ."
Hắn đứng lặng nhìn ta. Ta cúi đầu tránh ánh mắt hắn, quay người rời đi.
Ta không muốn nghĩ tới việc ánh mắt hắn lúc này sẽ mang theo ý vị gì.
Gió đêm thổi tới, cuốn tan mọi sương mù trong lòng.