Phùng phu nhân cân nhắc một chút, cẩn thận đáp: “Mẫu thân, Trương gia có ân với phủ Quốc công ta, tất nhiên là phải chiêu đãi thật tốt. Điều bọn họ mong muốn, đơn giản chỉ là cửa hàng ruộng đồng, vậy liền phân cho họ, để cho họ an cư lạc nghiệp ở kinh thành…”
Lão phu nhân lập tức nhíu mày: “An cư lạc nghiệp?”
Phùng phu nhân im lặng, khép miệng lại.
Lão phu nhân nói tiếp: “Bình An năm tuổi đã rời nhà, bây giờ sắp cập kê. Ở chốn thôn dã mười năm là chịu khổ mười năm, thật đáng thương, nhưng cũng bỏ lỡ sự giáo dưỡng của Quốc Công phủ chúng ta.”
Phùng phu nhân: “Ý của mẫu thân là…”
Lão phu nhân đặt kinh thư xuống, nói: “Trong mắt con bây giờ chỉ toàn hình ảnh Bình An năm tuổi, lúc đó con bé cũng ngoan ngoãn. Nhưng mười năm này, chúng ta đều không biết hiện tại con bé ra sao. Ta chỉ sợ con bé bị nhiễm phải thói hư tật xấu.”
“Việc cần làm trước mắt chính là cách ly Bình An và Trương gia. Con để cho nhi tử Trương gia ở kinh thành làm sao được. Chẳng phải là chờ hắn cắm rễ xuống đây, rồi lôi kéo cả phu thê Trương gia đến sao? Chúng ta càng qua lại với Trương gia, lại càng làm mất đi thân phận, nhà nhà trong kinh thành đều nhìn vào. Con đừng quên hôn ước trên người Bình An, tương lai làm sao cho phải?”
Phùng phu nhân nghe bà nói một hồi mà mồ hôi lạnh tuôn ra. Nông dân chất phác dù sao cũng không giống người có học thức, biết nói đạo lý. Nếu thật sự để bọn họ ở lại kinh thành, đúng là tai họa ngầm.
Bà lập tức thay đổi chủ ý, nói: “Vậy mời hắn ở lại nửa tháng, sau đó tiễn hắn đi. Rồi bảo Nhị ca nhi ở Hoàn Nam sắp xếp ruộng đất, tài sản cho cả nhà hắn.”
Lão phu nhân lúc này mới gật đầu: “Như vậy còn tạm được.”
Rời khỏi Di Đức viện, những ngày qua, Phùng phu nhân lần đầu tiên cảm thấy lòng nặng trĩu, ngay cả cơm chiều cũng không ăn được mấy miếng.
Khi Tiết Hãn giao tế trở về, Hổ Phách đang xoa huyệt thái dương cho Phùng phu nhân.
Tiết Hãn vừa thay quần áo, vừa hỏi: “Hôm nay mẫu thân tìm nàng nói chuyện?”
Phùng phu nhân ra hiệu cho Hổ Phách dừng lại, giọng bà hơi mệt mỏi: “Lão gia, thiếp đang nghĩ, nếu Bình An thay đổi tính nết thì làm sao đây."
Trong ký ức, nữ nhi của bà vẫn chỉ là đứa trẻ năm tuổi. Lúc đó con bé rất thông minh, nghe qua hai lần là có thể đọc thuộc một đoạn Kinh Thi.
Giọng trẻ con non nớt mềm mại đọc "Quan quan chu cưu, tại hà chi châu*" nghe như "Quan quan thu thu, tại hà thu thu", quả thật đáng yêu vô cùng.
*Đây là câu mở đầu của bài thơ "Quan Quan Chu Cưu" trong Kinh Thi. Tạm dịch: Chim chu cưu kêu "quan quan" ở bãi giữa sông.
Bà vẫn luôn nghĩ, nếu con gái luôn được nuôi dưỡng bên mình, giờ hẳn là một tài nữ có tiếng trong kinh.
Chỉ là, một câu nói của Tần lão phu nhân lại khiến bao nhiêu ngày vui mừng mong đợi của bà bị phủ một tầng bóng ma -
Đúng vậy, mười năm rồi, rốt cuộc Bình An nhỏ bé giờ ra sao, ngay cả dáng vẻ, bà cũng hoàn toàn không biết.
Bà là mẹ ruột của nó nhưng lại bỏ lỡ mười năm của con.
Lật đi lật lại bức thư của Tiết Hạo ba lần, Tiết Hạo vốn chữ nghĩa không nhiều, chỉ viết muội muội vẫn như xưa, chẳng nói thêm gì khác.
Tiếc là trưởng tử Tiết Chú vẫn còn ở thư viện Tân Sơn, ngày mai mới quay về. Nếu Tiết Chú đi đón Bình An, Phùng phu nhân hẳn sẽ yên tâm hơn một chút.
Lúc này, Tiết Hãn đã hiểu nỗi lo lắng của Phùng phu nhân, ông hiển nhiên đã sớm nghĩ đến, nói: “Nhiều năm như vậy, tính tình thay đổi là chuyện thường. Chúng ta là phụ mẫu ruột của nó, dù đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân*, không sợ xa cách.”
*Đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân: dù thế nào vẫn là ruột thịt.
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Phùng phu nhân vừa áy náy vừa lo lắng, mấy ngày liền ngủ không ngon giấc.
…
Ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa mui xanh chậm rãi dừng lại trước cổng Vĩnh Quốc Công phủ, là Tiết Chú từ thư viện Tân Sơn trở về.
Tiết gia con cháu cũng không ít, Tiết Chú là trưởng tử đời này.
Phùng phu nhân chỉ sinh được một nữ nhi, không có nhi tử. Tiết Chú tuy không phải đích tử nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong viện của Phùng phu nhân. Nếu không có gì bất ngờ, sau này sẽ là người thừa kế tước vị.
Vừa xuống xe ngựa, hắn trước tiên đến Di Đức viện gặp tổ mẫu, rồi mới đi bái kiến mẫu thân Phùng phu nhân.
Phùng phu nhân hỏi han vài câu về việc học ở thư viện, Tiết Chú chỉ nói mọi việc đều tốt, rồi lại hỏi: “Mẫu thân, Nhị muội muội năm ngày nữa mới về sao?”
Nhắc đến Bình An, ánh mắt Phùng phu nhân hơi sáng lên, nói: “Đúng vậy, ta đang đếm từng ngày mong ngóng, giờ chắc cũng sắp đến rồi.”
Tiết Chú nói: “Mong rằng muội muội mọi chuyện đều tốt, mấy người bằng hữu ở thư viện ngay cả sách cũng không đọc, chỉ lo hỏi thăm con.”
Phùng phu nhân trong lòng không vui.