Xuân phân vừa qua, mặt trời lên sớm hơn, ánh nắng xuân rực rỡ chan hòa từ trên trời đổ xuống. Mới qua giờ Thìn, trên đường lớn bỗng có một con ngựa phi nhanh như bay làm người đi đường vội vàng né tránh.

Tên tiểu đồng trên lưng ngựa phi qua cổng miếu phố Vĩnh An, thẳng hướng đến một cánh cổng lớn uy nghiêm rồi dừng lại.

Trên cổng có tấm biển do chính tay Thái Tổ Thánh Thiên Hoàng Đế đề bốn chữ: Vĩnh Quốc Công phủ.

Phủ đệ rộng lớn này lại thức trắng đêm, đèn lồng trước cửa vẫn còn sáng.

Tiểu đồng vừa xuống ngựa đã được bà tử và nha hoàn thân tín của phu nhân ở cửa nghênh đón vào trong. Mọi người đều đồng thanh hỏi: “Thế nào rồi?”

“Rốt cuộc thế nào, nói nhanh lên!”

Tiểu đồng còn chưa kịp uống miếng nước, miệng khô khốc đáp: “Nhị ca nói, không sai được, chính là Nhị cô nương!”

“Là Nhị cô nương!”

“A Di Đà Phật, tìm được rồi, tìm được rồi!”

“Tìm được Bình An cô nương rồi!”

Tiếng hô vang theo đám nha hoàn chạy như ong vỡ tổ vào trong, nhanh chóng truyền đến nội viện.

“Phu nhân, tìm được rồi! Tìm được Nhị cô nương rồi!”

Đại nha hoàn Hổ Phách vừa chạy vừa hô.

Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân Vĩnh Quốc Công, Phùng phu nhân, đang tựa vào chiếc sập gỗ trắc chạm khắc hoa văn nho, trên trán buộc khăn lụa da hươu rộng hai ngón tay, một tay chống cằm. Khi nghe câu “tìm được rồi”, bà bỗng giật mình tỉnh giấc.

Thì ra bà vừa chợp mắt một lát lại mơ thấy ngày con gái mình bị lạc.

Đến nay đã mười năm rồi.

Bà mãi mãi nhớ, hôm đó là Tết Nguyên Tiêu, Vĩnh Quốc Công phủ đèn đuốc sáng trưng, khách khứa ra vào tấp nập.

Năm đó tiểu Bình An mới năm tuổi. Nàng mặc một bộ áo đỏ tươi mới, đầu đội mũ nhi đồng thêu hình chuồn chuồn chấm nước với tua rua hai bên, đôi mắt to tròn linh hoạt vô cùng xinh xắn đáng yêu. Phu nhân nhà nào gặp cũng đều thích, bế trên tay không nỡ buông.

Ban đầu, cũng chẳng có gì bất thường. Các phu nhân đều khen tiểu Bình An: “Đứa trẻ này nhìn là biết có phúc khí.”

“Tẩu tẩu cầu xin nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cảm động được Quan Âm Bồ Tát đưa Kim Đồng Ngọc Nữ xuống!”

“Ôi chao, tiếc là Hoàng gia tinh mắt nên đã định hôn ước cho nàng rồi. Nếu không ta nhất định sẽ nghênh đón nàng về phủ ta làm con dâu.”

“…”

Phùng phu nhân nghe mà trong lòng vui mừng khôn xiết.

Chỉ là, sau đó một bà tử lòng lang dạ sói nói bên ngoài có người bán kẹo hồ lô. Tiểu Bình An rất thích kẹo hồ lô nên lập tức bị thu hút sự chú ý.

Phùng phu nhân bận tiếp khách bèn giao con cho bà tử và một nha hoàn. Bà còn đưa cho họ mấy lạng bạc, dặn dò rằng tiểu Bình An muốn gì cứ mua, đề phòng họ không đủ tiền.

Nào ngờ, quyết định này lại trở thành cơn ác mộng suốt mười năm qua.

Phùng phu nhân đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, giá như bà không giao tiểu Bình An cho bà tử thì tốt rồi, giá như bà tự mình đi theo thì tốt rồi, giá như kịp thời đóng cửa thành tìm người thì tốt rồi, giá như…

Chỉ tiếc, trên đời không có cơ hội làm lại. Bà và đứa con thân yêu của mình đã chia lìa từ đó.

Bao nhiêu lần trong mơ, tiểu Bình An khóc nhưng bà thậm chí còn không thể ôm lấy con.

Những năm qua, Phùng phu nhân chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tiểu Bình An. Từng có lúc bà tưởng rằng đã có tin tức của tiểu Bình An, kết quả lại là nhầm lẫn khiến bà đau đớn khôn nguôi.

Đến bây giờ đột nhiên nghe thấy “tìm được rồi”, Phùng phu nhân lại có chút mơ hồ.

Bà ôm lấy thái dương, hỏi Hổ Phách: “Ta vẫn đang nằm mơ sao? Ngươi nói lại lần nữa xem?”

Hổ Phách đáp: “Phu nhân, Nhị ca nói lần này thông tin hoàn toàn trùng khớp. Hơn nữa Nhị ca đã tận mắt nhìn thấy người nên nhắn tiểu đồng về báo: Tuy nàng đã lớn hơn một chút nhưng nhìn chung dung mạo không khác hồi nhỏ là bao!”

Nghe xong, thân thể Phùng phu nhân mềm nhũn, ngã xuống sập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play