Bình An vừa làm xong động tác này, Chu thị liền vén rèm bước vào, bà cười nói: “Sao còn chưa ăn?”
Bình An nhìn cha con Trương thị ngoài cửa, Trương Đức Phúc và Trương Đại Tráng cũng đã về. Hai người không vào nhà mà ngồi xổm ở bậc thềm dưới mái hiên hành lang, một người ngẩn ngơ, một người lau cung.
Nàng nhỏ giọng nói: “Mọi người còn chưa ăn.”
Nàng nói chuyện hơi chậm, hơi thở mềm mại, giọng nói cũng mềm mại.
Chu thị thấy lòng chua xót, càng thêm không nỡ.
Nhưng chỉ vài bước đường ngắn ngủi, bà cũng đã nghĩ thông. Tiểu Bình An thân phận cao quý lại sinh ra xinh đẹp động lòng người, nếu bà nhất quyết giữ nàng lại, rốt cuộc là thương nàng hay là hại nàng?
Vốn dĩ do ông trời thương bà, cho bà nuôi dưỡng Bình An mấy năm. Cuối cùng nàng cũng phải quay về nơi giàu sang phú quý để hưởng phúc.
Dù sao cũng tốt hơn ở lại chốn thôn quê.
Chu thị che giấu cảm xúc trong đáy mắt, mở miệng: “Bình An, con nghe ta nói, hôm nay người nhà ruột thịt của con đã tìm đến. Từ nay về sau, con sẽ cùng họ về nhà…”
Bình An ngẩn người.
Nàng biết, nàng không phải nữ nhi của Trương gia. Nàng cũng biết, mình là đứa trẻ được nhặt trên núi. Mấy năm trước, bọn trẻ con luôn cười nhạo nàng là con hoang. Chu thị sẽ ôm nàng vào lòng, an ủi: “Không phải con hoang, Bình An không phải bị phụ mẫu bỏ rơi…”
“Sẽ có một ngày, họ sẽ tìm được con, họ cũng rất nhớ con, muốn cùng con sống những ngày tốt đẹp.”
Vậy nên bây giờ, họ đến đón nàng về rồi.
Nàng đứng dậy, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng níu lấy tay áo Chu thị, dùng đôi mắt trong veo như nước nhìn Chu thị, nói: “Cùng nhau.”
Cùng nhau sống những ngày tốt đẹp.
Chu thị nghẹn ngào, nhưng nhà họ Trương không phải loại người tham phú quý. Nhiều năm trước tổ phụ đã nói, bọn họ phải sống ở thôn quê, nếu không chẳng phải là trái với tổ huấn sao?
Chỉ là, quả thật không thể để đứa trẻ này một mình lên kinh thành, phải có người đi cùng mới yên tâm.
Chu thị do dự một chút, cuối cùng vẫn lo lắng Bình An đến kinh thành bị bắt nạt, bèn nói: “Phụ thân con và ta bị tổ huấn ràng buộc nên không tiện vào kinh. Để huynh trưởng con đưa con lên kinh, được không?”
Bình An khẽ gật đầu.
…
Kinh thành, Vĩnh Quốc Công phủ.
Tiết Hạo dẫn theo xe ngựa nên đi không nhanh, nhưng thư gửi về Tiết phủ lại như tốc độ tám trăm dặm khẩn cấp trên chiến trường, hận không thể một ngày một phong. Đến gần Thịnh Kinh phủ lại nhận thêm mấy phong thư.
Nội dung đại khái giống nhau, chỉ là sao chép thành nhiều bản. Một bản gửi cho Tần lão phu nhân, một bản gửi cho Tiết Hãn, một bản gửi cho Phùng phu nhân.
Phùng phu nhân vất vả lắm mới nhận được tin tức, vội vàng đọc thư xong thì đại nha hoàn bên phòng lão phu nhân đã đến mời.
Phùng phu nhân nhíu mày: “Chắc chắn là vì chuyện trong thư.”
Lần này dường như mới nhớ ra, trong thư Tiết Hạo nói dưỡng huynh (anh trai nuôi) của Trương gia, Trương Đại Tráng, cũng đi theo. Còn Trương Đức Phúc và Chu thị vì kế sinh nhai nên tạm thời ở lại Hoàn Nam.
Tin tức Tiết Hạo nhờ tiểu đồng mang về trước đó chỉ nói sẽ đưa Bình An lên kinh nhưng giờ lại thay đổi. Phùng phu nhân biết rõ đứa con này thích việc lớn hám công to, đoán là lúc trước hắn nói quá nên giờ lại tìm cách bù đắp.
Còn việc dưỡng huynh nhà họ Trương cùng đến, bà cũng không bất ngờ.
Họ đã nuôi Bình An mấy năm. Nếu không có họ, Bình An có thể đã không sống đến bây giờ, Quốc Công phủ nên có chút thành ý.
Chỉ là, Tần lão phu nhân chưa chắc đã nghĩ như vậy.
Phùng phu nhân không chần chừ nữa, vội vàng thay y phục rồi đi đến Di Đức viện của Tần lão phu nhân.
Vừa bước vào Di Đức viện đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng. Mấy năm nay, sức khỏe lão phu nhân ngày càng yếu. Nếu chuyện tiểu Bình An trở về này có thể khiến bà vui hơn một chút, cũng là một chuyện vui lớn hiếm có trong nhà.
Lão thái thái đang xem kinh thư, mái tóc bạc được chải gọn gàng, hàng lông mày ẩn chứa uy nghiêm. Dù nhiều năm bà không quản việc trong nhà nhưng vẫn khiến người ta vừa nhìn đã thấy kính sợ.
Phùng phu nhân bước lên, hành lễ: “Mẫu thân.”
Lão phu nhân đặt kinh thư xuống, giọng nói lại khá ôn hòa: “Xuân Dao vừa đọc thư cho ta nghe, dưỡng huynh nhà họ Trương cũng cùng lên kinh, con nghĩ sao?”