Quốc Công phủ đón người trở về rầm rộ như vậy, đến cả Thánh thượng cũng nghe nói chuyện này. Người đã hỏi Tiết Hãn ở trong thư phòng, việc bàn tán trong kinh thành là không tránh khỏi.
Chỉ là, họ nghị luận tới nghị luận lui, rốt cuộc cũng là vì một mối hôn sự trên người Bình An: từ khi Bình An một tuổi, Thánh Thượng đã chỉ hôn cho Tiết gia Bình An và Dự Vương điện hạ.
Cũng khó trách, ngay cả những học trò chăm chỉ dùi mài kinh sử cũng không nhịn được mà hỏi thăm Tiết Chú.
Phùng phu nhân bèn hỏi: “Họ hỏi con điều gì?”
Tiết Chú vốn định kể như trò cười tiêu khiển, không ngờ Phùng phu nhân lại hỏi tiếp, hắn che giấu sự lúng túng, nói: “Cũng không có gì, chỉ hỏi muội muội khi nào về nhà.”
Thật ra không phải, Tiết Chú năm nay cũng đã hai mươi, nam nhân quan tâm điều gì, trong lòng hắn rõ như ban ngày. Lời họ tuy không trực tiếp nhưng thực ra cũng là điều hắn muốn hỏi - Nhiều năm như vậy, dung mạo Tiết Bình An có còn như năm xưa không?
Năm đó, Thánh thượng nghe nói Tiết gia có một “tiểu tiên đồng”, mới cười nói: “Trẫm đây cũng có một tiểu tiên đồng, hai tiểu tiên đồng thành một đôi, chẳng phải rất tốt sao?”
Vì thế mới chỉ hôn cho Dự Vương điện hạ và Tiết Bình An.
Trong ký ức của Tiết Chú, muội muội từ nhỏ đã vô cùng đáng yêu, đúng là một mỹ nhân.
Đáng tiếc, người dù có xinh đẹp đến đâu, nếu sinh ra ở thôn dã, ngày ngày chân lấm tay bùn, làm sao có thể xinh đẹp như xưa?
Hơn nữa, nhất cử nhất động của Dự Vương điện hạ đều có thể thu hút sự chú ý của mọi người. Chính vì hôn ước của Bình An với hắn, năm đó sau khi Bình An bị lạc, ngay cả Thánh thượng cũng ra lệnh cho cấm vệ quân tìm kiếm suốt một tháng.
Nhờ có mối quan hệ này, Tiết Chú ở Tân Sơn thư viện đọc sách trên mặt đều có hào quang.
Cho dù Bình An bị lạc, hắn vẫn còn hai muội muội khác. Thánh nhân nhất ngôn cửu đỉnh*, hôn ước tuyệt đối không thể rút lại. Chỉ nói “tiểu tiên đồng Tiết gia”, không nói nhất định phải là Tiết Bình An, Dự Vương chỉ có thể thành thân với nữ nhi nhà họ Tiết.
*Nhất ngôn cửu đỉnh: lời nói có trọng lượng, đáng tin cậy, có giá trị.
Chỉ là, giờ muội muội đã tìm được rồi. Nếu dung mạo nàng không bằng lúc còn là “tiểu tiên đồng”, nhất định sẽ có rất nhiều người không hài lòng với hôn ước này, lời chỉ trích chắc chắn không ngừng. Hắn phải làm sao đối mặt với các đồng môn?
Rời khỏi viện của Phùng phu nhân, Tiết Chú nặng trĩu tâm sự.
Đi được vài bước, Tiết Chú bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi: “Đại ca!”
Tiết Chú quay đầu lại, hóa ra là đại muội muội Tiết Tĩnh An.
Tiết Tĩnh An và Tiết Chú không cùng mẹ, là do một di nương khác sinh ra. Năm đó Tiết Chú, Tiết Hạo và Tiết Bình An đều được nuôi dưỡng dưới gối Phùng phu nhân. Phùng phu nhân cảm thấy bản thân không đủ tinh lực, nên không nuôi Tiết Tĩnh An.
Sau đó, Bình An bị lạc, Phùng phu nhân càng không thể nuôi Tĩnh An và Thường An. Hai cô nương này đều được nuôi dưỡng bên cạnh di nương.
Cho dù như vậy, xưa nay cũng không để họ thiếu thốn.
Nhìn Tiết Tĩnh An mặc một thân gấm cân vạt màu hoa hải đường, váy Tương tám mảnh màu trời sau mưa, trên đầu cài trâm cung hoa màu đỏ. Lúc này nàng đứng dưới hiên, cười với huynh trưởng, thật đúng là dáng vẻ tiểu thư khuê các.
Thấy Tiết Chú dừng bước, Tiết Tĩnh An hỏi: “Đại ca vừa từ thư viện về?”
Tiết Chú: “Đúng vậy, ta có mang về cho muội và Thường An chút đồ chơi thú vị, đã bảo bà tử mang đến cho các muội.”
Tiết Tĩnh An vui mừng: “Vâng, đúng rồi, Bình An còn mấy ngày nữa mới về?”
Tiết Chú: “Chỉ một hai ngày nữa thôi, với tính tình nóng vội của nhị đệ, lại không thích báo lịch trình chính xác, có lẽ sẽ về nhanh hơn.”
Hắn thở dài: “Cuối cùng cũng trở về rồi, bao nhiêu năm nay.”
Tiết Tĩnh An gật đầu, cười nói: “Muội cũng mong muội ấy trở về!”
Hai huynh muội nói chuyện xong, Tiết Tĩnh An đi thẳng đến viện của mẹ ruột Lâm di nương. Lúc này, Lâm di nương đang thêu thùa, bên cạnh lò trà kêu lục bục.
Tiết Tĩnh An không nói một lời, Lâm di nương liếc nhìn con gái, biết nàng đang nghĩ gì, nói: “Thật không ngờ, Bình An còn có ngày trở về. Ta cứ tưởng hôn sự của Dự Vương sẽ rơi xuống đầu con.”
Không còn vẻ ung dung tự tại trước mặt huynh trưởng, Tiết Tĩnh An cúi đầu, vặn vẹo chiếc khăn tay, ngón tay xoắn xuýt vài vòng, nói: “Nương đừng nói nữa, lòng con...”
Khó chịu.
Nhưng nàng không dám nói thẳng.
Tất cả mọi người trong Quốc Công phủ đều đang vui mừng chờ đợi Tiết Bình An trở về, làm sao nàng dám tỏ ra bất kỳ sự khó chịu nào?
Thấy con gái rơi lệ, Lâm di nương rót trà cho nàng, nói: “Ôi chao, nữ nhi ngoan, uống chút trà cho tĩnh tâm. Hôn sự này vốn không phải của con, còn có Thường An tranh với chúng ta. Giờ nhị cô nương trở về, Thường An cũng không có được, không biết đang tức giận thế nào.”
Tiết Tĩnh An vẫn tiếp tục vò khăn tay.
Sau khi Tiết Bình An bị lạc, tuy mọi người không nói ra miệng nhưng trong lòng đều hiểu rõ. Hôn sự của Quốc Công phủ với Dự Vương chắc hẳn sẽ rơi vào đầu thứ nữ Tiết gia.
Tiết Tĩnh An là trưởng nữ trong nhà, năm nay mười lăm tuổi, cũng có người đến hỏi cưới, nhưng dù sao cũng không thể nào sánh bằng Vương phủ.
Năm nay trong cung yến, nàng và mấy khuê tú đi nhầm đường, vô tình thoáng thấy Dự Vương một mặt. Thiếu niên ấy thật sự có vẻ đẹp thoát tục như tiên, khuôn mặt đẹp như ngọc, làn da trắng mịn, khí chất uy nghiêm và phong thái phi phàm hơn người. Trong khoảnh khắc làm bao nhiêu khuê tú trong lòng chấn động.
Còn có cô nương gan lớn, trực tiếp nói với Tiết Tĩnh An: “Thật ghen tị với muội…”
Trong lòng mọi người đều ngầm hiểu, các nàng đang ghen tị điều gì, Tiết Tĩnh An lúc đó liền đỏ mặt.
Trong lòng nàng thật ra luôn mong hôn sự này rơi vào đầu mình.
Giờ thì hay rồi, tất cả đều tan thành mây khói.
Không chỉ có mối hôn sự khiến người cực kỳ hâm mộ này, Tiết Tĩnh An tưởng tượng đến việc Tiết Bình An được sủng ái khi còn nhỏ, lòng nàng hoảng sợ. Điều này càng làm nàng ý thức được, nàng chỉ là thứ nữ của Tiết gia.
Dù đã học đủ dáng vẻ đích trưởng nữ, nhưng hiện giờ, đích nữ chân chính của Vĩnh Quốc Công phủ lại sắp trở về.
Đúng lúc Tiết Tĩnh An lau nước mắt, nha hoàn bên ngoài vội vàng chạy vào, lớn tiếng: “Đại cô nương, nhị cô nương đã về! Lão gia bảo nhanh chóng ra cổng lớn đón!”
Tiết Tĩnh An ngẩn người, sao lại nhanh như vậy?
Lâm di nương nhắc nhở nàng: “Mắt con vẫn còn đỏ, mau đánh chút phấn vào, cẩn thận kẻo bị người ta nhìn thấy!”