Trương Đức Phúc quả thực đã mang theo quan binh nhưng những quan binh đó và quan binh mà Tiết Hạo mang theo lại là cùng một bọn, thậm chí còn mời cả huyện lệnh đến!

Tiết Hạo khoanh tay ngẩng đầu, nhìn hắn bằng nửa con mắt rồi cười đắc ý.

Huyện lệnh sau khi nghe nói thân phận của Tiết Hạo liền vội vàng theo Trương Đức Phúc đến đây. Ông lau mồ hôi, vội vàng hòa giải: “Trương gia, vị này đúng là Nhị công tử của Vĩnh Quốc Công phủ, lão gia nhà người ta là quan lớn trong triều! Bình An nhà các ngươi là nữ nhi đã thất lạc mười năm của nhà họ. Người ta sốt ruột đạp cửa cũng là lẽ thường tình.”

Tiết Hạo: “Chính xác!”

Bên trong Chu thị nghe thấy, vội vàng bước ra. Bà nhìn trượng phu một cái, Trương Đức Phúc khẽ gật đầu, ý là không nhầm.

Lần này, đúng là người nhà của Bình An tìm đến cửa.

Huyện lệnh cũng cười xòa với Tiết Hạo, nói: “Tiết công tử, đừng trách nhà họ Trương căng thẳng như vậy. Hai năm nay có không ít công tử bột giả mạo người nhà đến nhận, may mà không có chuyện ”

Tiết Hạo thấy nhà họ Trương cũng không phải người xấu, bèn thành thật nói: “Nhà ta từ khi mất muội muội, tổ mẫu bệnh một trận, phụ mẫu đều ngày đêm đau buồn. Hôm nay phải đón muội muội về nhà, bao nhiêu bạc cũng đáng, coi như trọn vẹn nỗi nhớ mong của gia đình chúng ta.”

Mấy người nhà họ Trương đều im lặng.

Huyện lệnh liếc mắt nhìn Trương Đức Phúc không nói lời nào, sốt ruột vô cùng, mau nói gì đi chứ! Vị này là công tử của Vĩnh Quốc Công phủ đó!

Bình An là đứa trẻ mà Trương Đức Phúc nhặt được trên núi sáu năm trước.

Nghe nói Bình An là đứa trẻ bị bắt cóc từ kinh thành, kẻ bắt cóc không dám bán ở vùng lân cận kinh thành liền mang theo nàng xuôi nam. Đến khi Bình An sáu tuổi, người mua đều chê lớn. Lại thấy dung mạo Bình An quá xinh đẹp, trên người còn có nốt ruồi, sợ là con nhà giàu có càng không dám mua.

Cứ như vậy dây dưa vài năm, kẻ bắt cóc thấy không bán được định nuôi nàng ở trang trại trên núi. Đợi vài năm nữa, nàng lớn lên xinh đẹp rồi bán vào lầu xanh.

Chỉ là kẻ bắt cóc đó không biết vì lý do gì, không bao giờ quay lại nữa.

Khi Trương Đức Phúc lên núi săn bắn đã nhặt được tiểu Bình An.

Lúc đó nàng chín tuổi, vô cùng gầy yếu. Nàng đang bốc rễ cây ăn nhưng lại không nhớ gì cả.

Ông đưa nàng về nhà. Khi Chu thị tắm rửa cho nàng thấy trên cánh tay nàng có một nốt ruồi. Bà từng đọc sách, thấy nốt ruồi giống chữ “Bình An” bèn đặt tên cho nàng là Trương Bình An.

Sáu năm qua, cả nhà chăm sóc tận tình mới nuôi nấng nàng thành người.

Giờ đây, thân phận của Bình An lại cao quý như vậy, là thiên kim tiểu thư của Quốc Công phủ!

Nói là huyện lệnh thất phẩm, cũng là quan lớn nhất vùng mười dặm tám thôn, nhưng thực ra quyền lực còn chẳng bằng một quan cửu phẩm ở kinh thành. Huống chi Vĩnh Quốc Công gia lại là chức quan tứ phẩm.

Nghĩ đến đây, huyện lệnh không khỏi tiếc nuối. Giá như năm đó ông nhặt được Bình An thì tốt rồi, còn lo gì không thăng quan?

Tiếc rằng vận may trời cho như vậy lại bị nhà họ Trương nhặt được.

Trong số những người nhà họ Trương, người đầu tiên phản ứng lại là Chu thị.

Bà đánh giá Tiết Hạo. Tiết Hạo cao lớn không hề thua kém Trương Đại Tráng, y phục trên người hắn là loại vải bà chưa từng thấy từng sờ, hoa văn kiểu dáng đều tinh xảo. Nhìn kỹ, lông mày và đôi mắt hắn cũng có một hai phần giống Bình An, lại thêm việc huyện lệnh nhiều lần đảm bảo. Xem ra lần này không phải là công tử bột quấy rối.

Trong lòng bà đầu tiên là vui mừng. Người nhà của Bình An vẫn luôn tìm kiếm nàng chắc hẳn cũng rất yêu thương nàng. Nhưng nỗi buồn cũng dâng lên trong lòng -

Kinh thành cách Hoàn Nam quá xa, lần này Bình An rời đi biết bao giờ mới có thể gặp lại!

Bà vốn rất muốn có nữ nhi nhưng sau khi sinh Đại Tráng thì sức khỏe suy yếu, điều dưỡng nhiều năm cũng không có kết quả.

Lúc đầu, khi trượng phu mang Bình An gầy yếu về nhà, bà cũng không định nuôi nàng lâu, chỉ là muốn lấp đầy nỗi khao khát có con gái. Nhưng Bình An quá ngoan ngoãn đáng yêu khiến bà thật lòng coi nàng như con gái ruột. Giờ người ta muốn đón bé về nhận tổ tông, bà vừa mừng cho nàng vừa đau lòng như cắt, thật sự khó chịu

Bà bèn nói với Tiết Hạo: “Vậy, đại nhân đợi một chút, chúng ta phải nói chuyện với Bình An.”

Trương Đức Phúc cũng cuối cùng lên tiếng: “Ít nhất cũng phải cho chúng ta chút thời gian. Muốn đón Bình An đi, việc này… quá đột ngột.”

Trương Đại Tráng cao lớn như vậy nhưng mắt cũng đỏ hoe.

Thấy vậy, Tiết Hạo chỉ đành nói: “Được, nhưng phải nhanh lên, hôm nay phải lên đường rồi.” Hắn đã nói với người nhà là đang trên đường về, không thể trì hoãn thêm nữa.

Trong nhà, Bình An vừa cầm lấy một cái bánh bao còn lớn hơn cả mặt mình.

Nàng vểnh tai lắng nghe tiếng động bên ngoài. Bọn họ nói gì cụ thể nàng không nghe rõ, nhưng có tiếng phụ thân, vậy là phụ thân đã về.

Nàng cẩn thận bẻ bánh bao thành bốn phần, vừa đủ cho mỗi người một phần.

Nhưng... bên ngoài hình như còn rất nhiều người. Không biết sáng sớm tụ tập ở cửa nhà để làm gì? Điều này khiến nàng mơ hồ nhớ lại những ngày trước kia, khi có nhiều người, nàng luôn bị cướp mất đồ ăn.

Nàng cầm lấy cái đĩa, úp lên bánh bao.

Giấu đi.

Không phải đến cướp đồ ăn mà là đến cướp tiểu Bình An.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play