Hổ Phách vội vàng đỡ lấy bà: “Phu nhân!”

Phùng phu nhân mở mắt ra, nước mắt đầm đìa, hai tay chắp lại vái lạy: “Trời đất phù hộ, Bồ Tát phù hộ! Trời cao thương xót, Bình An của ta…”

Nhìn thấy vậy, Hổ Phách hiểu rõ mười năm qua Phùng phu nhân đau khổ dằn vặt thế nào, tâm như tro tàn ra sao. Nàng cũng rơi nước mắt: “Vâng, Nhị cô nương sắp trở về rồi!”

Phùng phu nhân vội vàng đứng dậy: “Mau, mau đi báo cho lão gia!” Vĩnh Quốc Công Tiết Hãn sáng sớm đã lên triều, giờ này cũng sắp hạ triều rồi.

Hổ Phách nói: “Phu nhân yên tâm, đã cho người đi báo từ sớm rồi.”

Phùng phu nhân lại vuốt tóc, chỉnh lại tay áo: “Ta phải đi đón Bình An của ta!”

Hổ Phách lại mỉm cười đỡ bà ngồi xuống: “Phu nhân đừng vội. Nhị ca hiện giờ đang đưa người về, ít nhất cũng phải mười ngày nữa!”

Phùng phu nhân lại lo lắng: “Mười ngày, sao lại thêm mười ngày nữa?”

Cách kinh thành ngàn dặm, Hoàn Nam.

Tiết Hạo, nhị công tử thứ xuất của Vĩnh Quốc Công phủ, lúc này đang vô cùng lo lắng.

Trước đó khi nghe tin tức về muội muội Tiết Bình An, hắn cũng không để tâm lắm. Dù sao trước đây đã nhiều lần mừng hụt, vì vậy hắn vừa đi vừa ăn chơi đến tận Hoàn Nam.

Nhưng vừa nhìn thấy thiếu nữ đó, quan sát kỹ dung mạo, hắn liền chắc chắn. Nàng chính là muội muội đã thất lạc mười năm của mình!

Ngay lập tức Tiết Hạo tìm quan phủ điều tra. Quả nhiên, thiếu nữ đó trước đây nói giọng kinh thành, trên người có nốt ruồi. Nàng bị bắt cóc đến thôn này, thời gian lẫn tuổi tác đều trùng khớp, chắc chắn là Tiết Bình An!

Hắn sống mười tám năm, rốt cuộc cũng làm được một việc lớn. Thêm việc từ nhỏ hắn đã yêu quý vị muội muội này, không khỏi kích động vô cùng.

Nhưng một gáo nước lạnh cũng ập đến. Đó là gia đình nơi mà Bình An đang sống lại đóng cửa im ỉm, không để ý đến bọn họ!

Tiết Hạo không có nhiều kiên nhẫn, hắn đạp cửa, lớn tiếng nói: “Không giao muội muội ta ra, ta sẽ tống các ngươi vào ngục hết!”

Trong nhà, Chu thị đang nói với con trai Trương Đại Tráng: “Bọn người ngoài kia là loại người gì vậy, sao lại dám ngang ngược như thế. Hắn nói đây là muội muội hắn thì chính là muội muội hắn sao?”

Trương Đại Tráng xắn tay áo: “Chúng còn dám đạp cửa nữa, con liều mạng với chúng!”

Chu thị vội vàng kéo Trương Đại Tráng lại, nói: “Đừng! Nếu đánh nhau xảy ra chuyện, con định bỏ mặc chúng ta sao? Chúng ta cứ trốn trước, đợi phụ thân con về…”

Trương Đại Tráng đầy bụng tức giận: “Lũ khốn kiếp không được dạy dỗ, vì thấy muội muội xinh đẹp nên ai nấy mới đến nhận thân. Chắc chắn trong lòng bọn họ có ý đồ xấu xa với muội muội! Không đánh đuổi bọn chúng thì khó mà hả giận!”

Chu thị: “Con nhỏ giọng thôi, muội muội con còn đang ngủ!”

Nhà họ Trương là thợ săn trong làng. Sân nhà vốn không rộng, chỉ có hai ba gian phòng, hô một tiếng là có thể truyền khắp nơi. Chu thị vừa dứt lời liền thấy thiếu nữ bên ngoài vén rèm cửa bước vào.

Ánh sáng chiếu đều lên người nàng làm nổi bật thân hình thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều. Nàng mặc một chiếc áo khoác lông thỏ xám, một chiếc váy vải gai màu nâu, sạch sẽ gọn gàng. Lại nhìn khuôn mặt như hoa phù dung kia, nàng đứng đó thôi cũng như một bức tranh, thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Năm đó khi nàng mới đến nhà họ Trương, Chu thị đã biết đứa trẻ này xinh đẹp. Nay nàng càng lớn càng xinh đẹp, trong làng ngoài xóm đều nghe tới thanh danh của nàng.

Hai năm nay cũng có người mộ danh tìm đến, giống như hôm nay. Bề ngoài là nhận thân nhưng thực chất là nhắm vào nhan sắc của nàng.

Lúc này, nàng dụi dụi mắt, con ngươi đen láy tròn xoe như hạt nhãn, trong veo không vướng bụi trần.

Chu thị vội vàng đứng dậy, kéo nàng ngồi xuống: “Bình An nhà ta dậy rồi à, nào, ăn bánh bao.”

Bên ngoài vẫn còn tiếng la hét, thiếu nữ nhìn ra ngoài.

Chu thị nói: “Đừng để ý đến họ, chắc chắn lại là lũ công tử bột quen thói quấy rối người khác. Đợi phụ thân con báo quan về sẽ đuổi chúng đi.”

Bình An chớp chớp mắt, nàng nép vào lòng Chu thị.

Ấm áp và mềm mại chính là vòng tay của mẫu thân.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của Trương Đức Phúc. Trương Đức Phúc vừa đi lên huyện tìm nha dịch đến đuổi lũ công tử bột. Ông quanh năm chạy trên núi cho nên giọng nói vang như sấm, thỏ rừng mười dặm xung quanh đều phải sợ mất mật. Vì vậy cách hai cánh cửa vẫn nghe rõ ràng.

Trương Đại Tráng vội vàng chạy ra mở cửa: “Phụ thân, người cuối cùng cũng về rồi!”

Cửa vừa mở, nụ cười của Trương Đại Tráng liền cứng đờ trên mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play