"Ngươi nói hưu nói vượn! Rõ ràng là ngươi ghen tị với ta!" Lưu Vượng Đệ thấy y nói như thật, trong lòng cũng bắt đầu thấy sợ. Nếu sau ngày thành thân mà phu quân bỏ đi, chẳng phải sẽ bị cả thôn chê cười hay sao?
"Ta ghen tị với ngươi làm cái gì? Ngươi đừng quên, đó là kẻ mà ta không cần nữa. Một thứ phế phẩm bị ta bỏ đi, vậy mà ngươi còn xem như bảo vật mà nhặt về. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi ngươi tìm đâu ra ai tốt hơn nữa chứ, hai người các ngươi đúng là trời sinh một cặp." Lâm Xuất Trần lạnh nhạt nói.
"Đó là đương nhiên." Lưu Vượng Đệ ngẩng đầu kiêu hãnh, mặt đầy vẻ đắc ý: "Hắn là tú tài đó! Tìm hết cả thôn này cũng không tìm ra ai được như hắn. Chỉ có ngươi là không biết quý trọng, bỏ mặc một tú tài rồi lại đi mua một nam nhân về. Nam nhân đó dẫu có đẹp đến đâu thì cũng chỉ biết giặt giũ nấu nướng, cả đời cũng chỉ ở lại trong cái thôn này thôi. Không giống ta, trời định sẵn có mệnh làm phu nhân quan lớn!"
Nghe đến đây, Lâm Xuất Trần chỉ muốn bật cười. Lưu gia thì có thù với y, Trần gia cũng thế. Hai nhà này tụ lại với nhau, tốt nhất là dày vò nhau đến chết.
"Được, ngươi cứ chờ làm phu nhân quan lớn của ngươi đi."
Y kéo Diệp Khiêm Lương một cái: "Chúng ta về thôi."
Lâm Hà chờ họ ở cổng đang định ra ngoài tìm thì thấy Diệp Khiêm Lương ôm một con heo con trở về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play