Lâm Xuất Trần là ca nhi xinh đẹp nhất thôn, gả cho Trần Trình Tài, tú tài duy nhất trong thôn. Mọi người đều khen bọn họ là “nam tài ca nhi mạo”, thật xứng đôi vừa lứa. Thế nhưng, phu quân y vì muốn trèo cao mà liên thủ cùng gia đình, hãm hại y đến chết.

Trước khi thành thân, Lâm Xuất Trần từng mơ mộng về cuộc sống sau hôn nhân. Người trong thôn đều nói, phu quân sẽ thương ca nhi, là chỗ dựa vững chắc, ca nhi gả rồi mới có chốn nương thân, mọi việc trong nhà đều sẽ có người lo liệu.

Nào ngờ sau khi thành thân, y mới phát hiện, cuộc sống sau hôn nhân cách xa mộng tưởng như trời với đất. Trần Trình Tài lên huyện học được mấy ngày, liền khinh thường người thôn quê, lại càng coi rẻ y – một ca nhi quê mùa. Giọng y mang âm sắc địa phương, mềm mại nhỏ nhẹ, thế mà Trần Trình Tài lại luôn bắt y im miệng, không cho nói chuyện trong nhà, sợ cái sự quê mùa ấy làm hỏng thanh danh của mình.
Ngày thứ hai sau khi thành thân, Trần Trình Tài đã vội vã lên huyện học. Ban đầu còn chịu khó về nhà vào dịp lễ Tết, sau đó thì ngay cả năm mới cũng chẳng buồn quay về, lấy cớ là việc học nặng nề.

Có lần mẹ chồng sai y may áo bông gửi đến thư viện huyện cho hắn ta. Trời giá rét, cha chồng sợ con lừa nhà mình chịu không nổi, liền để y một mình giẫm tuyết, từng bước từng bước đi đến huyện thành.

Tới cổng thư viện, Trần Trình Tài đang cùng vài đồng học cười nói trở về. Thấy y đến, hắn ta lập tức thu lại nụ cười, nhíu mày khó chịu nhìn y.

Cuối cùng thì cũng nhận áo, nhưng khi đồng học hỏi y là ai, Trần Trình Tài lại nói y là người hầu trong nhà. Đồng học biết thừa y quê mùa, liền cười nhạo:

"Ồ, nhà ngươi còn có cả người hầu à?"

Trần Trình Tài như chẳng nhận ra ánh mắt chế giễu của họ, ngược lại còn cảm thấy nở mày nở mặt, đáp lại:
"Tất nhiên rồi."

Từ đó trở đi, Lâm Xuất Trần không bao giờ tới huyện thành nữa. Sáu năm sau, Trần Trình Tài đỗ đạt làm quan, được Vương gia coi trọng, còn được giới thiệu một mối hôn sự tốt đẹp.

Hắn ta vì muốn cưới tiểu thư nhà quyền quý, bèn dối gạt rằng mình chưa có phu lang. Để không bại lộ lời nói dối, hắn ta vội vã trở về quê giải quyết Lâm Xuất Trần.

Hắn ta về đến nhà liền viết hưu thư, nhưng trưởng bối trong nhà nói Lâm Xuất Trần bao năm nay hiếu thuận với cha mẹ chồng, không dễ gì mà hưu được. Nếu y thấy không cam lòng rồi đi cáo quan, tiền đồ của hắn ta sẽ bị hủy hoại.

Thế là tộc trưởng và các bô lão trong Trần tộc bàn bạc với nhau, bịa ra chuyện Lâm Xuất Trần sáu năm không sinh được con, rồi muốn làm lễ “đập mừng”, mong y nhiễm được hỉ khí, sang năm sinh đứa con bụ bẫm.
“Đập mừng” là phong tục của thôn – nếu ca nhi sau ba năm thành thân vẫn chưa có con, sẽ bị thực hiện nghi lễ này: cả nhà trưởng bối sẽ dùng roi mây, gậy gỗ đánh vào người ca nhi, miệng niệm lời chúc may mắn.

Nhưng lễ này cũng có khác biệt – có nhà làm lấy lệ, đánh nhẹ vài cái cho qua, có nhà lại thật sự muốn đổi ca nhi, đánh tới chết rồi mới nói một câu: “Phúc khí này y gánh không nổi, vô dụng!”

Ca nhi chết trong lễ này, người thân không được đòi công lý, nhà mẹ đẻ cũng thấy mất mặt, chẳng dám ngẩng đầu nhìn người khác trong thôn.

Lâm Xuất Trần bị bắt trói mà chẳng hề hay biết, toàn bộ trưởng bối Trần gia cầm gậy vây đánh y. Miệng y bị nhét giẻ, không thể kêu gào, chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ đau đớn từ mũi.

Cha y – Lâm Hà, khi ấy đang hái thuốc trên núi. Là Vương thợ săn trong thôn chạy vào núi báo tin cho ông.

Sau khi chết, linh hồn Lâm Xuất Trần trôi lơ lửng giữa không trung, thấy cha mình vì gấp gáp mà ngã gãy chân trên đường xuống núi. May thay có Vương thợ săn cõng về.

Nhưng khi về tới nơi, thứ ông thấy chỉ còn là thi thể lạnh băng của nhi tử.

Lâm Hà nhìn đứa nhi tử được nuôi nấng nâng niu từ nhỏ, giờ toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, chỉ biết gào khóc đến ngất lịm.

Y nhớ cha mình xưa nay không tin vào quỷ thần, thường dặn:

“Nếu một ngày cha chết, không cần đốt vàng mã. Người chết rồi là một đống thịt nát, đốt bao nhiêu tiền cũng tiêu không được, chỉ tổ phí của.”

Vậy mà khi y chết, cha lại đốt hết bó này đến bó khác.

Chân chưa khỏi, Lâm Hà đã chống gậy xuống đất, nhất quyết lên huyện cáo quan. Người trong thôn đều khuyên can – nói đó là phong tục địa phương, ngay cả quan huyện cũng không quản, mà Lâm Xuất Trần cũng không phải con ruột, chẳng đáng để liều mạng.

Thế nhưng Lâm Hà không nghe, cứ nhất định lên huyện kêu oan.

Trần gia không ngờ ông có thể làm tới mức này, liền thuê người giả làm sơn tặc, phục kích trên đường đánh chết ông, kéo xác ông vào núi cho dã thú xé xác.

Lâm Xuất Trần khóc rống trong núi ba ngày ba đêm, cũng không xua được bầy dã thú kia. Y chỉ hận không thể hóa thành ác quỷ, dù đời đời không được siêu sinh, tan hồn nát phách, y cũng muốn gϊếŧ cả nhà Trần Trình Tài!

Mùa xuân, nắng vàng rực rỡ. Vài ca nhi cùng nhau ra suối giặt áo, vừa làm vừa tám chuyện trong thôn: ai ai vừa đính hôn, ai ai vừa sinh con.

Lâm Xuất Trần bị ánh sáng phản chiếu từ mặt nước làm lóa mắt. Y nhắm chặt mắt lại, rồi mở ra lần nữa – những gương mặt quen thuộc từ thuở nhỏ hiện lên trước mắt. Có người đã chết, có người bị chồng đánh, mặt mày thân thể luôn có vết thương. Có người sinh bốn năm đứa con, phục vụ cả một gia đình lớn, bị cuộc sống mài mòn đến chẳng còn hình dáng, thế mà lúc này bọn họ lại rạng rỡ như hoa nở, nụ cười vô ưu vô lự, làn da non nớt, chẳng chút ưu phiền…

Tại sao y lại thấy được họ? Y sững sờ nhìn tay mình – rõ ràng cánh tay y từng đầy thương tích, sau khi chết biến thành quỷ cũng không lành lặn… nhưng bây giờ thì sao? Làn da trắng nõn mịn màng, tựa như lúc chưa xuất giá.
“Lâm ca nhi, ngươi ngẩn ra cả nửa ngày, có nghe ta nói gì không?” Ở bên cạnh, Yến ca nhi nũng nịu lay tay y: “Nghe ta nói này, hôm qua nhà bên cạnh ta – Thiết Ngưu – mới mua một ca nhi từ tay người dắt mối về làm phu lang…”

Lâm Xuất Trần nhìn Yến ca nhi bên cạnh, miệng còn đang ríu rít không ngừng. Yến ca nhi... sau khi thành thân, vì khó sinh mà chết, hài nhi cũng không giữ được.

Đúng rồi… y cũng chết rồi. Đây là địa phủ sao? Sau khi y chết, những người còn sống kia cũng đều lần lượt chết cả?

Y ngẩng đầu nhìn trời. Địa phủ sao lại có ánh mặt trời ấm áp như vậy?

“Sao ngươi không nói câu nào vậy?” Yến ca nhi che miệng cười trêu: “Có phải vì sắp thành thân rồi, đang tưởng tượng cuộc sống với phu quân? Thẹn thùng rồi phải không!”

“Thành… thành thân?” Nghe hai chữ đó, y như bị kích thích, ngã phịch xuống đất, mặt trắng bệch.
“Lâm ca nhi, ngươi đừng làm ta sợ!” Yến ca nhi thấy sắc mặt y tái mét, vội buông áo chạy tới đỡ.

Mấy ca nhi khác nghe động cũng chạy tới:

“Tiểu Yến nhi, sao vậy?”

“Không biết nữa, vừa nhắc tới thành thân là y như gặp ma vậy.” Yến ca nhi nghi hoặc hỏi: “Chuyện vui mà, sao lại sợ?”

“Ngươi là người may mắn đấy, sắp được thành thân với Trần tú tài. Nương ta nói Trần tú tài là phu quân tốt ngàn người có một, sao ngươi lại sợ?”

“Có lẽ là sắp rời xa nhà, nên sợ hãi thôi. Ta lần trước theo nương ra chợ cũng thấy sợ đấy.”

“Ta còn muốn mau mau thành thân, tránh xa nương, để khỏi phải chịu đòn mắng nữa cơ!”

Mấy ca nhi đều gật gù, mong thành thân sớm để thoát khỏi sự quản giáo trong nhà.

Lâm Xuất Trần nhìn bọn họ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Sao bọn họ lại như vậy? Miệng nói mong được gả đi, nhưng kẻ nào chẳng từ hố lửa này nhảy sang hố lửa khác? Không bị phu quân đánh mắng thì cũng bị mẹ chồng hành hạ. May mắn như Yến ca nhi, không bị nhà chồng bạc đãi, thì cũng chết vì khó sinh, một xác hai mạng. Người phu quân thương y còn chưa đến năm sau đã vội cưới ca nhi mới…
Sao bọn họ lại quên hết đau khổ? Như thể thời gian quay lại lúc mười mấy tuổi. Chẳng lẽ đây không phải địa phủ?

Y đưa tay sờ ngực, cảm nhận được nhịp tim, má cũng nóng. Giống như… y sống lại rồi.

“Hay là đi mời Lâm đại phu đi, y trông như bị trúng tà vậy.” Yến ca nhi lo lắng nói.

Một ca nhi khác ngăn lại: “Hôm nay Trần gia đến bàn chuyện thành thân, Lâm đại phu cố ý gọi y ra ngoài, giờ mà quay về thì không hợp lễ, trước thành thân không được gặp mặt phu quân đâu.”

Yến ca nhi sốt ruột: “Nhưng cũng không thể mặc kệ y như vậy được.”

Lâm Xuất Trần đột nhiên bừng tỉnh, nắm chặt cổ tay Yến ca nhi:

“Hôm nay là ngày bao nhiêu? Năm nào?”

Yến ca nhi gãi đầu, tuy không hiểu nhưng vẫn thật thà đáp:

“Hôm nay là mồng năm, tháng sau ngươi sẽ thành thân với Trần tú tài đó.”

Lâm Xuất Trần vừa nghe xong liền bật dậy, chân trần lao về nhà.

Trong đầu y hỗn loạn, chẳng rõ đây là trời thương cho y một cơ hội, hay chỉ là mộng. Quỷ… cũng biết mơ sao?

Dù là mộng, y cũng muốn xoay chuyển tất cả trong mộng này.

---

Lâm Hà lúc này đang cùng người Trần gia bàn bạc chuyện thành thân.

Lâm Hà vốn không phải người bản thôn, từ nhỏ đã theo cha nương chuyển đến đây. Cha nương ông là đại phu, nhân hậu cứu người, từng giúp thôn dân vượt qua nạn ôn dịch khiến danh vọng tăng cao, dần dà người trong thôn không còn xem họ là người ngoài nữa.

Cha ông vì muốn gia đình thật sự dung nhập, nên muốn kết thân với Trần tộc. Trưởng lão Trần gia là người đức cao vọng trọng, một khi kết thân, đời sau của Lâm Hà có thể an ổn ở đây.

Lâm Hà từng đính hôn với nữ nhi Trần gia, nhưng sau lại bị dã thú làm bị thương khi hái thuốc, mất khả năng sinh con. Không muốn liên lụy hôn thê, ông thành thật nói rõ, hôn sự cũng đành hủy bỏ.

Sau này Lâm Hà nhận nuôi Lâm Xuất Trần, Trần gia lại đến bàn chuyện hôn nhân, nói rằng tin tưởng nhân phẩm Lâm Hà, nhất định có thể nuôi dạy một hài tử tốt.

Thật ra Lâm gia cũng là một trong những gia đình khá giả nhất thôn, tuy là dân từ nơi khác tới, nhưng tiếng tăm không nhỏ. Gả cho nhà họ, cũng là đôi bên cùng có lợi.

Hai bên đang bàn bạc trong sân, bỗng nghe tiếng chân dồn dập từ xa, cánh cửa gỗ bị đẩy mạnh, một ca nhi xinh đẹp xông vào.

Lâm Xuất Trần mồ hôi ướt đẫm, tóc mái dính bệt lên trán, một chiếc giày rơi mất, mặt đỏ bừng vì vận động mạnh. Tuy chật vật, nhưng trên người lại toát lên sức sống thanh xuân rực rỡ.

“Sao lại chạy ra nông nỗi này?” Lâm Hà thấy chân y rớm máu, liền vội đỡ y vào: “Xảy ra chuyện gì vậy? Bị sói rượt à? Sắp thành thân rồi mà còn hấp tấp như vậy!”

“Cha, con không thành thân nữa. Con không muốn gả cho hắn ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play