Nếu nói sáng sớm tim Thôi Lan Nhân đập như nước sôi, thì giờ Ngọ lòng nàng tĩnh lặng như nước hồ thu.
“Phách.”
Chiếc gậy tre dài khẽ gõ xuống mặt bàn.
Miệng Thôi Lan Nhân ngừng nhai, cách khoảng sân đủ cho mười vũ cơ cùng múa, nàng nhìn Tiêu Lâm với ánh mắt tám phần nghi hoặc pha lẫn hai phần tức giận.
Lại làm sao nữa!
“Ly rượu uống xong phải đặt về chỗ cũ, thức ăn rơi xuống không được dùng tay hứng, thịt miếng không tiện ăn có thể nhờ thị tòng hoặc thị nữ cắt nhỏ giúp nàng, tuyệt đối không được dùng răng xé cắn. Khi dùng bữa nên bắt đầu với món khai vị thanh đạm, ăn từ nhạt đến đậm theo thứ tự. Yến tiệc không phải để ăn cho no bụng, mà chú trọng thưởng thức. Nàng ăn nhiều quá rồi.”
Thôi Lan Nhân nuốt thức ăn trong miệng xuống. Cảnh Trừng đứng sau kịp thời đặt ngay ngắn ly rượu sứ xanh cho nàng.
Nàng “duyên dáng” đặt đôi đũa ngọc nặng trịch xuống, rồi lại tuân theo lễ nghi dùng khăn nhẹ nhàng chấm môi. Xong xuôi nàng mới nắm chặt lấy chiếc gậy tre Tiêu Lâm còn chưa kịp thu về, nén giận hỏi: “Phu quân sao lại ngồi xa đến vậy?”
Khó khăn lắm mới chịu đựng qua buổi sáng, đợi đến trưa. Thôi Lan Nhân còn mong có thể cùng Tiêu Lâm nối lại “tiền duyên”, nhưng chỉ một câu “Nàng ngồi đối diện đi” đã hoàn toàn đập tan chút vui sướng nhỏ nhoi của nàng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT