Tiêu Lâm cuối cùng cũng chịu "hùa theo" mình, Thôi Lan Nhân suýt không nén được nụ cười nhếch lên ở khóe môi.
Nàng vừa ngân nga một khúc nhạc nhỏ vừa xé xuống chiếc đùi gà quay còn lại.
Gà quay tuy đã nguội, nhưng thịt gà tẩm ướp thấm vị vẫn thơm lừng mềm rụi, nước thịt đẫm đầy.
Thôi Lan Nhân hả hê chén sạch nửa con gà, còn Tiêu Lâm chỉ nhấm nháp xong một chiếc đùi.
"Mùi vị thế nào?" Thôi Lan Nhân chống cằm, mắt sáng như sao, nhan sắc tươi tắn như hoa.
Đằng nào cũng đã "phóng túng" rồi, che giấu cũng vô nghĩa, Tiêu Lâm nói: "Tạm được."
Đêm lạnh gió mát, chỉ có tiếng côn trùng chim chóc kêu, tăng thêm vài phần thư thái và tĩnh mịch.
Thôi Lan Nhân dùng khăn tay thấm nước trà lau từng ngón tay: "Khổng Phu Tử còn nói hoa nhà không thơm bằng hoa dại, cho nên lén lút ăn vụng thật ra càng ngon hơn, cũng không phải là không có lý."
"... Câu nói đó không nên giải thích như vậy."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play