Cảnh Trừng, Cảnh Lan mỗi người ôm hàng chục cuốn sổ, chất hết lên án thư ở gian cạnh bên.
Thôi Lan Nhân thò đầu nhìn: "Những thứ kia là gì vậy?"
Cảnh Trừng bước ra, ưỡn ngực đầy kiêu hãnh đáp: "Bẩm phu nhân, đây đều là gia phả của các thế tộc lừng danh tại Kiến Khang thành."
Không chỉ ghi chép về quan hệ sư thừa, thông gia, bằng hữu cũ, những nhân vật quan trọng còn có kèm tranh minh họa. Đây là thứ Tiêu gia đã tốn rất nhiều công sức để làm ra, những nơi khác chưa hề có được đâu ạ!
Thôi Lan Nhân chợt nhớ ra, khi còn ở Thôi gia, mẫu thân nàng cũng từng mang tới một chồng sổ dày cộp, mỗi trang chi chít chữ nhỏ như hạt đậu, bắt nàng phải học thuộc lòng.
Bề ngoài, các thế tộc được phân chia rõ ràng theo họ, nhưng trải qua hàng trăm năm, họ đã sớm quấn quýt lấy nhau dưới lòng đất như rễ cây đan xen, khó mà gỡ ra.
Song thân duyên vẫn có thân sơ, thông gia cũng khó bề lâu bền.
Ấy mà chốc lát nhà Trương nhà Lý kết thân, chốc lát nhà Vương nhà Tạ kết thân, hệt như hoa không có loại nào đỏ trăm ngày, liên hôn cũng chẳng có mối nào vững như thành đồng.
“Nàng đêm nay xem trước đi, cố gắng ghi nhớ mấy nhà họ Vương, họ Tạ, họ Tiêu, họ Bùi ở phía trước.”
“Cố gắng?”
Thôi Lan Nhân ngạc nhiên, trường công tử chẳng lẽ không rõ chỉ bốn nhà này thôi đã có bao nhiêu miệng ăn sao?
Tiêu Lâm dặn dò xong, lại lấy cớ có việc rời đi, chỉ còn lại Thôi Lan Nhân mặt đầy u sầu và Trần mụ mặt đầy vui vẻ nhìn nhau.
“Hắn là muốn ta chết.”
“Đây là trưởng công tử quan tâm người đấy ạ!”
Thôi Lan Nhân bực bội: “Hắn lại chẳng phải phụ thân ta, cũng chẳng phải phu tử, sao còn giao bài tập cho ta thế này!”
“Trưởng công tử hiếm có tuấn tài, không biết bao nhiêu người muốn bái hắn làm thầy mà không được đâu ạ!” Trần mụ cố gắng khuyên nhủ: “Trưởng công tử bận rộn như vậy còn chịu dành thời gian dạy nương tử, cho thấy hắn vẫn có tâm với nương tử. Cứ thế này, nương tử càng có cơ hội thường xuyên tiếp xúc với trường công tử, sớm ngày viên phòng…”
Lần này Thôi Lan Nhân nghe lọt tai, gật đầu: “Ma ma, bà nói rất có lý.”
Dù sao mục tiêu của nàng đâu phải trở thành bách khoa toàn thư về gia phả, chỉ cần có thể gặp Tiêu Lâm sáng trưa tối, còn lo không tìm ra sơ hở của hắn ư?
Trần mụ thấy Thôi Lan Nhân đã thông suốt, mừng rỡ gật đầu liên tục.
Thôi Lan Nhân đã thông suốt nhìn cũng không nhìn đống sổ sách chất trên án, vừa ngáp vừa đi về phía giường: “Mặc kệ! Đau đầu quá, ngủ trước đã.”
Trần mụ theo sát phía sau, lo lắng nói: “Nương tử, người ít nhất cũng xem qua vài trang đi, sáng mai trưởng công tử còn kiểm tra bài vở, nếu biết người không xem trang nào, chẳng phải sẽ tức giận sao?”
“Nhà họ Vương, họ Bùi ta không quen thuộc. Tạ gia và Tiêu gia ta còn có thể đọc thuộc vài người, thế là đủ đối phó để giao bài rồi.”
Chuyện Thôi Lan Nhân đã quyết, Trần mụ rất khó khuyên nàng thay đổi ý định. Hai chủ tớ giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là Trần mụ đành bỏ cuộc.
Sau khi tắt đèn, Trần mụ nhanh chóng ngủ thiếp đi trong tai phòng, còn Thôi Lan Nhân thì trằn trọc đến nửa đêm, mãi mới ngủ được.
Đầu giờ Dần, Trần mụ bị tiếng động bên ngoài đánh thức, loáng thoáng nghe thấy có người đang gọi. Bà lơ mơ mặc quần áo, đẩy cửa ra thì thấy Tiêu Lâm dẫn theo Cảnh Trừng và Cảnh Lan. Ba người chủ tớ đều ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sảng khoái.
Người trẻ tuổi quả là tinh thần tốt thật.
Trần mụ càng cảm thấy mình già yếu sức tàn, nhất là trời cứ mỗi ngày lại lạnh hơn một chút, buổi sáng căn bản không muốn dậy.
Trần mụ bước tới, hành lễ: “Lang chủ đợi chút, nô đây đi gọi nương tử dậy ngay ạ.”
Tiêu Lâm hỏi: “Nàng ấy còn chưa dậy ư?”
Trần mụ cười gượng gạo: “Có lẽ đêm qua nương tử đọc sách muộn.”
Tiêu Lâm không hề nghi ngờ, bảo Trần mụ vào gọi Thôi Lan Nhân dậy.
Chỉ là Trần mụ vào chưa được bao lâu, trong phòng đã vọng ra tiếng: “Ta không dậy!——”
Qua một hồi lâu, Trần mụ mặt mày xám xịt mở cửa bước ra. Đầu bà ta cúi thấp gần chạm ngực, ngượng ngùng khó tả nói: “Lang chủ… hay người ngồi chờ một lát, nương tử nàng ấy còn chưa tỉnh táo ạ.”
“Lang quân đâu có nhiều thời gian ngồi chờ như vậy?” Cảnh Trừng không nhịn được nói.
Chút thời gian này đều là lang quân hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình mà sắp xếp ra.
“Vậy thì…” Trần mụ cũng lưỡng lự khó xử, Thôi Lan Nhân vốn đã khó ngủ lại càng khó dậy hơn. Trước kia ở Thôi gia, bà đã phải mất rất lâu để tập cho nàng dậy vào một giờ cố định. Sau khi gả về Tiêu gia, giờ dậy này đã sớm hơn nửa canh giờ, Thôi Lan Nhân cũng nhẫn nhịn. Lần này trưởng công tử tới, lại sớm hơn thêm nửa canh giờ nữa…
Đêm qua Thôi Lan Nhân vẫn chưa nhận ra sự khó khăn này, nhưng đến sáng nàng ấy hoàn toàn không muốn rời giường chút nào. Trần mụ khuyên bảo thế nào cũng không có tác dụng.
“Cảnh Trừng.”
Cảnh Trừng không cam lòng nhưng vẫn ngậm miệng lại.
Lúc này Tiêu Lâm mới nói với Trần mụ: “Có tiện cho ta vào trong không? Nếu… nàng ấy thật sự không muốn dậy, ta đứng bên cạnh hỏi nàng đôi câu cũng được.”
Ôi chao chu đáo dịu dàng làm sao, lại còn thấu tình đạt lý như thế, trên đời này chẳng còn ai dễ nói chuyện hơn trưởng công tử nữa rồi.
Trần mụ cảm động, nào dám từ chối nữa, vội vàng đáp: “Có gì mà không tiện ạ, lang chủ xin mời vào.”
Lúc này trời còn chưa sáng, phần lớn đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn vài ngọn nến tàn ở góc khuất le lói chút ánh sáng yếu ớt.
Thế nhưng Tiêu Lâm quá đỗi quen thuộc với căn phòng này, nhắm mắt cũng có thể đi. Chẳng mấy chốc, hắn dừng lại bên giường.
Vốn dĩ phía trước còn có một tấm bình phong ba cánh đứng trên đất thêu kín lá bạch quả xanh biếc che chắn, nhưng giờ không biết đã được dọn đi đâu rồi.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, chiếc rèm đỏ đại hỉ đã được gỡ xuống, thay vào đó là rèm thêu kín hoa văn quả hồng màu cam ấm áp. Hoa văn như vậy, Tiêu Lâm cả đời cũng không thể treo lên giường mình, chỉ là giờ chiếc giường này đã không còn thuộc về hắn.
Người chiếm tổ chim khách cuộn mình trong chăn ngủ thành một cục, ngay cả với nhãn lực của Tiêu Lâm cũng không thể phân biệt đâu là đầu đâu là chân.
Thật khó mà diễn tả nổi, cái cục người trên giường kia chính là phu nhân hắn rước về bằng kiệu lớn tám người khiêng.
Hắn đưa tay gõ gõ vào xà ngang phía trên khung giường. Tiếng gỗ vọng lại ù ù khiến cả chiếc giường hơi rung theo.
Cục trên giường hơi nhúc nhích, phản ứng lấy lệ một chút, cứ như thể chỉ để chứng minh rằng người bên dưới vẫn còn ngủ chứ chưa chết.
“Thôi…” Gọi Thôi thị hình như hơi khách sáo. Tiêu Lâm do dự lát, rồi gọi: “Lan Nhân.”
Người dưới lớp chăn im lìm như thể lại chìm vào giấc ngủ sâu, bỗng nhiên cả chiếc chăn lại cựa quậy, một cái đầu tóc tai bù xù ló ra từ một khe hở.
“…Sao lại là phu quân?”
Thôi Lan Nhân ngủ say đến mức cả khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, vẻ kiều diễm tràn đầy gương mặt, nhưng mái tóc rối bời kia khiến nàng trông hệt như một tiểu sơn mị vừa bò ra từ hốc núi nào đó.
Mờ mịt không biết bên ngoài núi là năm nào tháng nào.
Tiêu Lâm lên tiếng nhắc nhở: “Giờ là giờ Dần rồi.”
“Ồ ồ phải rồi.” Thôi Lan Nhân vừa gật đầu vừa từ từ nhích người dậy, ngồi trên giường. Đầu nàng vẫn phủ chăn, từ trên xuống dưới tự gói mình thành cái bánh chưng tam giác.
Qua một lúc lâu, nàng lại nghiêng đầu hỏi: “… Giờ Dần?”
Đầu óc Thôi Lan Nhân căn bản vẫn chưa tỉnh táo.
Tiêu Lâm nhìn quanh quất, không tìm thấy bằng chứng nào cho thấy đêm qua Thôi Lan Nhân đã cố gắng học hành chăm chỉ. Thay vào đó lại thấy một chiếc yếm nhỏ và một chiếc quần lụa.
Yếm nhỏ vắt ở cuối giường, quần lụa thì một nửa kẹp trong chăn, một nửa vặn vẹo hình con rắn.
“…”
Tiêu Lâm không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc Thôi Lan Nhân ngủ thế nào mà lại tụt cả y phục, còn vùi đầu vào trong chăn nữa?
Ngay cả con rắn hắn nuôi, tư thế ngủ còn đoan chính hơn nàng. Lúc nào cũng giấu đuôi đi, đặt đầu lên phần thân trên cùng.
Nghĩ đến việc dưới chăn Thôi Lan Nhân chẳng còn lại bao nhiêu y phục, Tiêu Lâm quay đầu đi, khẽ ho một tiếng, hỏi thẳng: “Đêm qua nàng nhớ được bao nhiêu rồi? Có chỗ nào nghi hoặc khó hiểu cần hỏi không?”
Thôi Lan Nhân nghe thấy lời liên quan đến việc học, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Vừa định trả lời qua loa vài câu, nàng chợt thấy nửa bên mặt của Tiêu Lâm quay đi.
Nhớ lại mẫu thân từng nói, trưởng công tử không gần nữ sắc, trong phòng ngay cả thị nữ hầu hạ bên người cũng không có lấy một mống.
Nàng còn tưởng đó là lời khoa trương, giờ xem ra, tám chín phần là thật.
Hắn là một lang quân đến cả nhìn thê tử nhà mình trên giường thêm hai cái cũng cảm thấy như đang mạo phạm.
Nhưng Tiêu Lâm càng nghiêm túc bao nhiêu, Thôi Lan Nhân lại càng muốn phá vỡ bấy nhiêu.
Những năm tháng Thôi Lan Nhân lưu lạc bên ngoài mưu sinh, nàng đã gặp đủ hạng người ngoài mặt một đằng trong lòng một nẻo.
Hệt như có dòng nước thoạt nhìn có vẻ trong veo, nhưng khuấy lên khuấy xuống thì bên dưới đục ngầu.
Nàng tin chắc nhân vô thập toàn, cho dù nhất thời chưa lộ sơ hở, đó cũng chỉ là lớp vỏ bên ngoài che đậy khéo mà thôi. Chỉ cần lột bỏ lớp vỏ ấy đi, bên dưới chưa biết chừng đang giấu giếm đủ loại yêu ma quỷ quái nào!
Lúc này chỉ có hai người bọn họ, nam cô nữ quả, đúng là cơ hội tốt để thăm dò. Tinh thần Thôi Lan Nhân phấn chấn hẳn lên, nàng lén lút luồn một cánh tay ra từ dưới chăn, nhắm thẳng vào ống tay áo Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm thoáng thấy khóe mắt một khúc tay nhỏ nõn nà như sương tuyết sắp chạm tới, theo bản năng né ra phía sau.
“Ối!”
Thôi Lan Nhân kêu rất to, Tiêu Lâm đành phải quay đầu lại. Chỉ thấy Thôi Lan Nhân vẫn cuộn mình trong chăn, người đổ nghiêng trên mép giường, trông như vừa ngã đau, nàng ngước đôi mắt long lanh nước lên, tủi thân nói: “Phu quân, chàng làm ta đau.”
Mang ý oán trách, giọng điệu cao vút.
Gân xanh thái dương Tiêu Lâm bất ngờ giật thót.
Ngoài phòng có người vấp phải bậc cửa, phát ra tiếng “thịch” trầm đục. Cánh cửa kéo lê tiếng kẽo kẹt dài, rồi khẽ “tách” một tiếng đóng chặt lại.
Giữa những tiếng động ấy, Thôi Lan Nhân mím môi nhịn cười, dùng khuỷu tay gắng gượng chống người dậy. Nàng run rẩy, rồi lại đổ xuống, thử mấy lần, miệng nức nở: “Huhu, đau quá, không được—— không được——”
Nếu không phải tận mắt trông thấy, chỉ nghe những lời nữ lang này lẩm bẩm trong miệng, người ta còn phải nghi ngờ có phải hắn đang làm chuyện bạo hành, ức hiếp nàng hay không.
Thôi Lan Nhân vừa làm trò nhỏ vừa không ngừng miệng, tiếng nức nở ư ử giống như vuốt mèo con cào nhẹ nhẹ vào người.
Tiêu Lâm nghe không nổi nữa, muốn bảo nàng câm miệng, nhưng những lời dâng lên đến khóe miệng lại không phù hợp lắm. Hắn càng lo nàng sẽ thừa nước đục thả câu.
Thôi Lan Nhân không phải là nữ lang tầm thường, ý đồ xấu xa của nàng sắp tràn ra từ khóe miệng không thể kìm nén.
Thế là Tiêu Lâm khẽ nheo mắt, dứt khoát đè nàng xuống, rồi bịt miệng nàng lại.
Động tác rất nhanh, mang theo sức mạnh không thể chống cự.
Thôi Lan Nhân bị đè trên giường, miệng cũng bị bịt kín, chỉ có đôi mắt kinh ngạc mở to tròn xoe. Con ngươi đen láy phản chiếu rõ ràng cái bóng khổng lồ của hắn đang “ép xuống thật mạnh”.
Tiêu Lâm thấy vậy, tim lỡ nhịp một thoáng.
Hắn không muốn ỷ mạnh hiếp yếu, vốn nên buông tay ngay lập tức, nhưng không hiểu sao, tay vẫn không động đậy, trong lòng còn nảy sinh một ý nghĩ tăm tối: Cái này là nàng tự chuốc lấy.
Thôi Lan Nhân đang cố tình chọc hắn tức giận, điều này hắn biết.
Hắn làm vậy không hẳn vì tức giận, chỉ là không muốn nàng tiếp tục phát ra những âm thanh đó. Lời nói không nhanh và tiện bằng hành động, cách làm có thể không đúng, nhưng ít nhất giờ nàng đã ngoan ngoãn im lặng rồi, phải không?
Hơi thở của Tiêu Lâm bất giác nặng nề hơn chút, nhưng rất nhanh hắn lại như không có gì thu tay về. Ngay cả giọng nói cũng khôi phục vẻ trong trẻo lạnh lùng xa cách.
“Xin lỗi, giờ Ngọ ta sẽ qua lại.”
Để lại câu nói ấy, trưởng công tử từ biệt rời đi, chỉ còn lại Thôi Lan Nhân ngây người nằm trên giường, hồi lâu mới chớp mắt một cái.
Lúc Trần mụ bước vào, Thôi Lan Nhân vẫn cuộn mình trong chăn, trông như chú chim nhỏ bị ướt sũng rũ đầu, thân thể hơi run run.
Lòng bà giật thót, chẳng kịp bận tâm chuyện khác, bước lên hỏi: “Nương tử, trưởng công tử vừa làm gì người vậy ạ?”
Thôi Lan Nhân ngẩng mặt lên, không chỉ gò má nàng ửng hồng, trong mắt còn đong đầy màn sương lệ.
Chẳng lẽ trưởng công tử không vừa lòng nương tử, đã làm ra chuyện gì thô lỗ sao!
Lòng Trần mụ như vỡ vụn.
Thôi Lan Nhân ôm ngực, vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa như kích động, nức nở nói: “Ma ma, tim ta đập nhanh quá, suýt chút nữa thì chết rồi!”