Bánh đâu?
Đó là một sự tồn tại mà tin thì có, không tin thì không.
Thôi Lan Nhân dù lý lẽ không vững nhưng khí thế vẫn hùng hồn đứng trước mặt hắn.
Là trưởng công tử dòng dõi Tiêu thị, hắn chưa từng gặp người "vô lại" như vậy, nhưng nghĩ đến đối phương là tân nương tử của mình, hắn đành chỉ có thể phát ra một tiếng hít khí đầy nghi hoặc từ mũi.
Thôi Lan Nhân chính là bị âm thanh nhướng lên của hắn thu hút, nàng khẽ nghiêng đầu, ngẩng mặt nhìn hắn, trợn tròn mắt đầy hứng thú nhìn chằm chằm, như thể muốn tìm ra manh mối gì đó trên mặt hắn.
Tiêu Lâm lúc này mới để ý thấy đôi mắt của Thôi Lan Nhân sáng như mắt mèo đang rình mồi trong bóng tối. Tạ Duẫn từng nhiều lần khen ngợi tướng mạo vị nữ lang Thôi gia này trước mặt hắn, nói nàng nhan sắc như hoa xuân nở rộ, thần thái tựa ráng chiều tươi sáng, làn da trắng hơn tuyết, kiều diễm vô cùng, rất giống các nữ lang Tạ gia.
Tuy nghe có vẻ như nói khoác không biết ngượng. Nhưng Tiêu Lâm không thể phủ nhận lời của người bạn thân. Người Tạ gia quả thật đều có dung mạo rất đẹp, năm xưa tằng tổ phụ hắn cũng từng để lại một câu, nói rằng khi đứng cạnh Tạ tam lang Tạ gia thì "châu ngọc ở bên, thấy ta hình dơ".
Nhưng thế nhân vẫn cho rằng hai nhà Tạ Tiêu là ngang tài ngang sức.
Nhưng dù nói thế nào, đó cũng chỉ là cái vỏ bề ngoài mà thôi, Tiêu Lâm cũng chưa từng nghĩ đến việc tranh hơn thua với Tạ Duẫn, giống như hắn cũng chẳng để tâm Thôi Lan Nhân đẹp hay xấu. Chỉ là người ta thường nói, có những nữ lang xinh đẹp sẽ dựa vào vẻ kiều diễm mà làm duyên làm dáng, điều này cũng giống như lang quân có tài hoa đôi khi cũng cố tỏ ra thanh cao vậy.
Thế nên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm như sắp nhỏ lệ của Thôi Lan Nhân, Tiêu Lâm bèn khoan dung bỏ qua lời bao biện sai sót trăm bề của nàng, nói:
"Không sao, nếu nàng còn đói, ta sẽ cho người mang món khác đến cho nàng ăn."
Thôi Lan Nhân xua tay, khách khí nói: "Vậy thì không cần đâu, ta đã no rồi."
Tiêu Lâm cũng không khuyên thêm, bèn nói: "Vậy ta tìm người đưa nàng về."
Thôi Lan Nhân dang rộng hai tay, giống như một con chim đỏ lớn sắp dang cánh bay, chắn ngang trước mặt Tiêu Lâm, lúc này mới đáng thương thảm thiết kể ra nguyên do.
"Nhưng bây giờ đã quá giờ giới nghiêm rồi, ta về lại chẳng phải sẽ bị A Gia (*) trách mắng sao, hay là cứ để ta và phu quân cùng về đi!"
(*) Ý nói mẹ chồng ấy.
Nói đến câu cuối, Thôi Lan Nhân mới cố gắng nén lại sự vui vẻ trong giọng nói. Quan hệ không thân đa phần là do ở bên nhau chưa đủ, không có cơ hội thì nàng cũng có thể tự mình tìm cơ hội.
Thế nhưng Tiêu Lâm lùi lại nửa bước, bình tĩnh nói: "Dù nàng có về cùng ta, cũng vẫn sẽ bị trách mắng."
Thôi Lan Nhân không hiểu ra đạo lý này là gì, bèn hỏi: "Vì sao?"
Tiêu Lâm thông cảm nàng mới tới còn chưa hiểu quy củ nhà Tiêu, nghiêm túc giải thích: "Ta vì công vụ chậm trễ có lý do chính đáng, nàng vì chuyện riêng không tuân thủ quy củ, không thể biện bạch."
Thôi Lan Nhân quen thói dùng mánh khóe kéo người khác xuống nước, không thèm nháp trong đầu, lập tức nói: “Nhưng chúng ta là phu thê mà, một người làm việc hai người cùng gánh, phu quân lẽ nào cũng cam tâm chịu phạt?”
Tiêu Lâm chưa từng nghĩ đến góc độ mới mẻ này, trầm tư giây lát, cuối cùng gật đầu, ôn hòa nói: “Nàng nói cũng đúng, lỗi của nàng, ta cũng có trách nhiệm, đợi khi ta về sẽ lại thỉnh mẫu thân trách phạt.”
“...”
Thôi Lan Nhân đầu tiên không dám tin trợn tròn mắt, sau đó là kinh ngạc há hốc miệng, cuối cùng mới hít mạnh một hơi, làm phồng cả hai má lên vì tức.
Gọi gì là Tiêu Thần Ngọc, gọi luôn là Tiêu Đá Tảng đi! Chiêu khổ nhục kế này rõ ràng là vô dụng với cục đá rồi.
Thôi Lan Nhân thấy gió liền theo chiều gió, lập tức nói: “Phu quân ngàn vạn lần đừng nói thế, nếu vì ta mà liên lụy phu quân chịu phạt, chẳng phải sẽ vô cùng áy náy trăm bề khổ não, đến lúc đó ăn không ngon ngủ không yên, thân thể sao có thể trường cửu!——”
Nàng quay người lại, hiên ngang lẫm liệt bước vài bước: “Thôi vậy, ta một mình làm một mình chịu, cứ nói ta ở ngoài ham chơi, phu quân một chút cũng không...”
Thôi Lan Nhân vốn hoạt ngôn, lúc này đột nhiên im bặt lại khiến Tiêu Lâm cảm thấy kỳ lạ, nhưng hắn còn chưa nhìn ra manh mối, Thôi Lan Nhân đã thoắt cái lui lại mấy bước liền, trực tiếp đâm sầm vào lòng hắn.
Động tác nhanh mạnh đến nỗi chiếc trâm cài ở thái dương nàng văng hạt châu vàng đính dưới đó, quật thẳng vào má hắn, một tiếng “bốp”.
Đau thì không hẳn là đau, nhưng Tiêu Lâm chưa từng bị vật của nữ nhân quang minh chính đại đánh vào mặt. Hắn trấn tĩnh lại tinh thần, nhìn Thôi Lan Nhân đang ở ngay dưới mí mắt mình.
Thân hình Thôi Lan Nhân không tính là nhỏ bé, nhưng vừa cuộn vào lòng hắn lại nhỏ đi một vòng, như thể có thể bị hắn hoàn toàn bao bọc. Hơi ấm cơ thể, hương thơm dìu dịu của nữ lang như sương xuân theo làn gió nhẹ thổi tới, dày đặc vây quanh, khiến người ta khó lòng làm ngơ.
Hơn nữa, hai người như hai nửa quả bầu, có vài chỗ khó tránh khỏi dán chặt vào nhau một cách không hợp thời điểm. Dù mắt không nhìn thấy, nhưng cơ thể sẽ tự cảm nhận.
Dù là đường cong, độ mềm mại hay nhiệt độ đều ngay lập tức khắc sâu vào tâm trí Tiêu Lâm, không thể xóa nhòa. Tiêu Lâm da đầu tê dại, lập tức lùi lại một bước, Thôi Lan Nhân lại "không cam lòng yếu thế" theo sát hắn một bước.
Cơ thể hai người vẫn dính chặt lấy nhau không một kẽ hở.
Yết hầu khó chịu cuộn lên cuộn xuống, Tiêu Lâm đang định lên tiếng nhắc nhở, Thôi Lan Nhân cuối cùng cũng khó khăn lắm mới nặn ra được tiếng nói từ kẽ răng, kinh hoàng kêu lên: "Rắn... có rắn!"
Trước mặt Thôi Lan Nhân đang cuộn mình là một con rắn nhỏ, cả thân xanh biếc, đầu hình tam giác, còn có hai con ngươi dọc màu đỏ, nhìn qua đã biết không phải loài hiền lành gì. Nàng nghe người ta nói, rắn có thể nhận biết vật di động, tấn công nhanh chóng, cho nên mới không dám vung chân chạy loạn, lại hận người phía sau là cục đá, sao không biết lùi về sau thêm chút nữa!
Tiêu Lâm nâng tay giữ lấy vai Thôi Lan Nhân, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Một con rắn nhỏ toàn thân phủ đầy vảy xanh ngóc đầu cuộn mình bên cạnh lư hương, nhịp nhàng thè ra chiếc lưỡi đỏ chẻ đôi.
Dường như đang thị uy, nhưng thực chất chỉ đang cố gắng phân biệt mùi hương lạ xuất hiện thêm trong môi trường.
"Đừng động đậy, đây là rắn ta nuôi."
Thôi Lan Nhân quả nhiên bất động, mãi đến khi Tiêu Lâm từ phía sau nàng bước ra, nàng mới đảo tròn mắt, vừa nhìn rắn vừa nhìn hắn.
"Chàng nuôi? ...Vậy con rắn này có độc không?"
"Không gây chết người." Khi Tiêu Lâm nói, con rắn nhỏ đã duyên dáng uốn éo thân mình bơi tới, ngoan ngoãn như chú chó chỉ cần "chụt chụt" là đến. Tiêu Lâm nửa ngồi xổm xuống, đưa hai ngón tay đặt trên mặt đất, con rắn xanh nhỏ quả nhiên men theo tay hắn bò vào ống tay áo, biến mất không thấy đâu.
Thôi Lan Nhân nhìn đến sững sờ, cũng vội vàng bước tới một bước, ngồi xổm xuống tại chỗ, rất hiếu kỳ nhìn ngắm Tiêu Lâm. Trưởng công tử xuất thân thế tộc như hắn lẽ nào không phải đều có phong thái thần thái cao ngạo, phẩm cách ôm ngọc giữ vàng, sở thích tao nhã không tầm thường sao?
Nuôi ngỗng, nuôi chim sẻ, nuôi hạc đỏ đều là biểu tượng của sự cao nhã, ai như hắn lại đi nuôi rắn! Thứ bò sát âm u lạnh lẽo vô tình đầy độc như vậy, nếu bò lên tay nàng, nàng sẽ vứt nó xuống sông Doanh Thủy cách ngàn dặm!
Tiêu Lâm cất rắn xong, mắt Thôi Lan Nhân vẫn không nhịn được liếc về phía ống tay áo Tiêu Lâm, vừa sợ lại vừa kỳ lạ: "Chàng không sợ nó bỗng dưng cắn chàng một miếng sao?"
Tiêu Lâm đứng dậy, hơi nâng cổ tay, cách lớp áo khẽ điểm vài cái: "Vạn vật giai hữu linh, ta đối tốt với nó, nó há nỡ làm tổn thương ta?"
Thôi Lan Nhân cũng đứng lên cùng hắn, cảm khái nói: "Vậy con rắn này thật sự linh hơn cả chủ nhân rồi."
Tiêu Lâm nhìn về phía Thôi Lan Nhân: "Ý gì?"
Thôi Lan Nhân thở dài một tiếng, nói: "Ta mạo hiểm chịu phạt đến thăm phu quân, chẳng phải là đối tốt với phu quân sao? Nhưng phu quân lại sắt mặt vô tư muốn đưa ta đi chịu phạt, lẽ nào không phải là tổn thương ta sao?"
Tiêu Lâm nói: "Ta có thể cùng nàng chịu phạt."
Đây đã là mức độ tối đa hắn có thể biểu đạt sự chấp nhận tình cảm, cho dù vị nữ lang này đang nói bừa.
Ai muốn cùng hắn chịu phạt chứ? Thôi Lan Nhân siết chặt cả răng.
Tiêu Lâm không hiểu phong tình đến mức khiến người ta giận tím mặt!
"Thôi vậy, ta không muốn gây thêm phiền phức cho phu quân..." Thôi Lan Nhân nuốt giận vào trong nói xong, lại nghiến răng nghiến lợi bảo: "Nhưng phu quân lúc về nhà có thể mang về cho ta một phần ngó sen mật hấp hoa quế không?"
Đã khó khăn lắm mới đến được đây, Thôi Lan Nhân nào có thể về tay không.
Ngó sen mật? Tiêu Lâm đang định nói đầu bếp trong phủ biết làm, Thôi Lan Nhân đã lanh lảnh giành nói trước: "Ta chỉ muốn ăn loại của người bán dạo ở ngõ Nam Thanh Khê gánh thùng gỗ liễu treo cờ nhỏ nền xám chữ đen, ngó sen mật hấp nhà ông ấy vừa thơm vừa ngọt vừa dẻo vừa mềm, khác hẳn mùi vị đầu bếp khác làm!"
Chặn lời Tiêu Lâm xong, nàng còn vô cùng thành thật chớp chớp đôi mắt to, nũng nịu thêm năm chữ: "Phu quân, được không ạ?"
Bộ dạng lúc đó muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu, như thể chỉ cần nghe thêm một chữ "không" nữa là nàng có thể lập tức rưng rưng nước mắt, khóc cho hắn xem.
Nếu Thôi Lan Nhân thật sự khóc ở đây, mà hắn lại không biết dỗ người, còn chẳng biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian nữa. Tiêu Lâm cân nhắc lợi hại, suy nghĩ một lát, lên tiếng: "Được."
Thôi Lan Nhân lúc này mới "hài lòng", vẫy tay từ biệt hắn.
/
Có lẽ vì hôm nay Thôi Lan Nhân đến đây, suốt dọc đường từ nơi làm việc về sau khi tan ca, hắn đều nghe thấy các quan viên đi cùng nhau đang bàn tán.
"Thật ra Thiếu Tư Không cưới nữ nhân Thôi gia đúng là thiệt thòi rồi."
"Cái Thôi gia đó ngoài Thôi lão phu nhân ra quả thật chẳng có gì đáng nói."
"Cho nên mới nói, may mắn là đối phương là Tiêu Thần Ngọc, hôn ước đó lại chẳng có bằng chứng xác thực cũng không có tín vật gì, lại qua bao nhiêu năm như vậy người chết hết không ai đối chứng nữa..."
Việc hai nhà Tiêu Thôi liên hôn đã từng trở thành đề tài bàn tán sau bữa cơm của Kiến Khang. Tiêu gia môn đệ hiển hách, sàng lọc từ trước ra sau cũng tìm được hơn chục nữ lang phù hợp, hoàn toàn không cần thiết phải chấp nhận nhị nương tử Thôi gia, đối phương rõ ràng là thừa nước đục thả câu mà!
Đừng nói người ngoài nhìn rõ, những người hầu hạ bên cạnh quanh năm còn cảm thấy bất bình thay Tiêu Lâm.
"Lang quân, nếu chỉ là mua ngó sen mật, sai thuộc hạ hoặc Cảnh Lan đi là được rồi, hà tất ngài phải vất vả tự mình đi một chuyến thế này?"
Về phủ riêng quãng đường xe chạy đã mất hai khắc đồng hồ, thêm các loại quy củ rườm rà khắt khe của Tiêu phủ, xong xuôi ít nhất phải nửa canh giờ sau mới được nghỉ ngơi, giờ Mão dậy lại phải đọc sách buổi sáng luyện võ, sau đó lần lượt vấn an Lão thái công, Lão phu nhân, Đại nương tử, rồi lại vội vã đến thự tư làm việc.
Nửa năm trước Tiêu Lâm công vụ bận rộn, Lão thái công mới cho hắn nghỉ ngơi tại thự tư, nhờ vậy mỗi ngày mới có thêm thời gian nghỉ ngơi, phục hồi tinh lực để chuyên tâm vào công vụ.
"Thường nói sự không quá ba, lần thứ nhất ta chưa cùng Thôi thị về nhà mẹ đẻ, lần thứ hai ta chưa cho nàng về cùng, giờ đây chỉ là chuyện nhỏ như trở bàn tay, bèn không thể không đồng ý."
Hai người vẫn còn nét mặt bất bình.
Tiêu Lâm lại nói: "Nàng chịu ủy khuất, muốn sai khiến ta trút giận chẳng qua là chuyện nhỏ, hà tất phải so đo với nàng?"
Trước khi thành thân, hắn đã sớm tính toán kỹ. Sau này chuyện của Thôi Lan Nhân, hắn nhịn được thì nhịn, bỏ qua được thì bỏ qua, không cần thiết phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng.