Kỷ Trạch không thích trẻ con, cũng chẳng hứng thú với việc phải đeo mặt nạ đóng kịch trước ống kính để giữ hình tượng. Mấy show thực tế này với hắn chẳng khác gì cái bẫy.

Hơn nữa, “Phụ Huynh Siêu Cấp” vốn có tiếng hay tạo “drama” và để thỏa mãn sự hóng hớt của khán giả nên quá trình ghi hình cũng áp dụng hình thức phát sóng trực tiếp, nói sai một câu là bị cộng đồng mạng tế liền. Kỷ Trạch dứt khoát từ chối lời đề nghị của người đại diện:
“Tôi cảm thấy mình không thể kiên nhẫn được lâu như vậy đâu. Lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn, vốn dĩ danh tiếng của tôi cũng chẳng tốt đẹp gì có khi lại mất nhiều hơn được.”

Nói thật là…“Cũng đâu có ai tình nguyện giao con họ cho tôi trông để lên sóng chương trình đâu.”

Chương trình này vốn không bắt buộc khách mời phải đem con ruột của mình tham gia. Nếu chưa có con, có thể dẫn người thân hoặc bạn bè nhỏ tuổi đi cùng. Không ít gia đình thậm chí còn chủ động đăng ký, mong muốn con mình được lên show để có cơ hội nổi tiếng thành “ngôi sao nhí”. Hoặc ít nhất cũng xem như một trải nghiệm đặc biệt cho các bé.

Triệu Tiền Tôn cười híp mắt: “Trước đây đúng là có cho tiền tôi cũng không dám bảo cậu đi nhưng mà bây giờ chẳng phải có bà cô nhỏ ở đây sao?”

Hắn ra sức thuyết phục: “Hôm qua nhìn hai người ở chung rất ổn. Không cần diễn gì cả, chỉ cần giữ nguyên cách sống hằng ngày như vậy trước ống kính thôi là cũng đủ giúp cậu thu hút fan và gột rửa bớt mấy tin đồn tiêu cực rồi.”
Ít nhất, mấy cái biệt danh như “sát thủ mặt lạnh”, “thẳng nam vô tình”... có thể ra chuồng gà rồi.

Kỷ Trạch cau mày: “Đừng có mà nhắm vào bà cô nhỏ nhà tôi.”

Hắn thật sự sợ bị “trời đánh” thêm phát nữa lắm.

Chỉ cần nghe giọng điệu là Triệu Tiền Tôn biết Kỷ Trạch không đồng ý. Nhưng cơ hội tốt như vậy, hắn ta thật không nỡ bỏ qua. Buổi chiều hôm đó, lúc phòng của Kỷ Thanh Ngọc vừa được sắp xếp xong, Triệu Tiền Tôn đã có mặt, còn mang theo một bộ lâu đài lắp ghép làm quà cho cô bé. Kỷ Thanh Ngọc thích vô cùng, niềm vui thể hiện rõ trên khuôn mặt.

“Cảm ơn anh Triệu.” – Hôm qua gặp mặt một lần, cô bé đã nhớ tên hắn.

Cô bé nghiêm túc nói tiếp: “Hiện tại ta không có món quà nào phù hợp để tặng lại cho anh. Khi có dịp, ta sẽ tặng một món quà khác.”

Tiểu Trạch dặn cô bé đừng tùy tiện lấy đồ trong rương ra nữa, cả thỏi vàng bên trong cũng không được.

“Miễn là bà cô nhỏ thích là được rồi.”

Gọi Kỷ Thanh Ngọc là “bà cô nhỏ”, Triệu Tiền Tôn cũng không cảm thấy thiệt. Ánh mắt hắn ta lại liếc sang Kỷ Trạch nhưng chưa kịp mở lời, Kỷ Trạch đã chặn trước:
“Tôi nói rồi, đừng ôm mơ mộng không thực tế.”

Triệu Tiền Tôn không vội, ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi nói:
“Cậu đừng từ chối dứt khoát như vậy. Tôi hiểu cậu muốn bảo vệ con bé, nhưng nghĩ kỹ lại xem, chuyện này chẳng hề có hại gì cả. Trái lại, lợi ích cũng không ít đâu đúng không?”

“Phụ Huynh Siêu Cấp” là chương trình truyền hình thực tế chuyên quay lại cuộc sống đời thường của các ngôi sao bên con cái hoặc trẻ nhỏ. Không có những trò đấu đá tranh giành hay chiêu trò quá giật gân để câu view.
Khán giả của chương trình này cũng dễ tính hơn nhiều so với các show giải trí khác. Thậm chí, mức độ bao dung dành cho các bé gần như là tuyệt đối. Qua hai mùa phát sóng, dù có vài nghệ sĩ phạm lỗi khi lên sóng, cũng chẳng ai nỡ trút giận lên mấy đứa bé chẳng biết gì.

Tham gia chương trình có thể là con ruột của sao, hoặc là những bé được tổ chương trình chọn lựa kỹ càng từ các gia đình bình thường. Dù là ai, chỉ cần ngoại hình hoặc tính cách nổi bật một chút đều có thể thu hút sự yêu mến. Trẻ con đáng yêu, hiểu chuyện ai mà không thích chứ? Chẳng ai lại nỡ lòng nào đi công kích? Dù có vài bình luận tiêu cực xuất hiện thì cũng sẽ nhanh chóng bị bị fan dìm sạch.

Triệu Tiền Tôn tiếp lời:
“Không nói đâu xa, chỉ riêng nhan sắc của cậu với bà cô nhỏ thôi, đã đủ để trở thành tổ hợp ‘gương mặt đại diện’ của chương trình rồi. Còn sợ không hot à?”

“Cậu thì tăng độ nổi tiếng, còn cô bé nếu sau này muốn vào showbiz thì đây là bệ phóng không thể tốt hơn. Mà nếu không muốn, thì cũng có thể nhận được một khoản hợp đồng quảng cáo kha khá. Tôi biết Kỷ gia không thiếu tiền, nhưng mà…”

Lúc này, Kỷ Thanh Ngọc vẫn đang ngồi yên trên sofa lắng nghe bỗng ánh mắt sáng rỡ: “Có thể kiếm tiền sao?”

Triệu Tiền Tôn hơi sững người, gật đầu: “Đúng rồi.”

Cô bé tò mò hỏi tiếp: “Truyền hình thực tế là gì? Tham gia chương trình phải làm những gì?”

Triệu Tiền Tôn ngạc nhiên nhìn cô bé: “Những lời bọn anh vừa nói nhóc nghe hiểu à?”

Kỷ Thanh Ngọc thành thật lắc đầu: “Không, nhiều từ tôi không hiểu lắm, nên tôi mới hỏi lại.”

Cô bé chỉ hỏi những từ mình không rõ, nhưng vẫn nắm được nội dung câu chuyện.

Triệu Tiền Tôn hơi chấn động. Bản thân hắn ta cũng có con nhỏ, rất hiểu đứa trẻ ở độ tuổi này bình thường sẽ ngây ngô như thế nào. Một đứa trẻ ba tuổi mà suy nghĩ rõ ràng, phản xạ lanh lẹ thế này thật sự hiếm thấy. Hắn ta nhìn cô bé bằng ánh mắt sáng rỡ:
“Bà cô nhỏ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Kỷ Thanh Ngọc nói cho hắn biết cô bé sẽ tròn 3 tuổi vào đúng Tết Trùng Cửu mùng 9 tháng 9.

Triệu Tiền Tôn mừng rỡ như bắt được vàng: "Chưa đầy ba tuổi mà đã có tư duy logic như vậy, Tiểu Thanh Ngọc đúng là thiên tài!"

Kỷ Thanh Ngọc gật gù đồng tình: "Sư phụ tôi cũng hay khen tôi như thế."

"Sư phụ?" Triệu Tiền Tôn nhíu mày thắc mắc, cách gọi này hơi hiếm gặp.

Kỷ Trạch ho khan một tiếng, giải thích: "Nhà tôi... bà cô nhỏ hơi... ừm, truyền thống."

Nghĩ đến sức mạnh bí ẩn khó lường của cô bé, hắn bịa luôn: "Con bé từng bái một vị cao thủ võ thuật làm thầy đấy."

Triệu Tiền Tôn lập tức vỗ đùi phấn khích nói: "Vậy thì càng tốt, thêm một chiêu để quảng bá!"

Kỷ Trạch: "..."

Triệu Tiền Tôn quay lại, nghiêm túc giải thích mấy điều cô bé vừa hỏi.

Kỷ Thanh Ngọc nghe hiểu lõm bõm, chỉ vào cái tivi: "Tức là... giam tôi vào tivi, để người khác xem?"

"Không phải giam lại đâu, chỉ là ghi hình, khán giả sẽ thấy được những gì nhóc đang làm."

Nghe xong thấy cũng thú vị, Kỷ Thanh Ngọc gật gù như mình đã hiểu. Mắt cô bé sáng rực lên, hỏi đúng điều mình quan tâm nhất: "Thật sự kiếm được tiền hả?"

Triệu Tiền Tôn cười cười: "Đương nhiên! Chỉ cần tham gia chương trình là có cát-xê rồi. Tổ sản xuất Phụ Huynh Siêu Cấp rất hào phóng."

"Vậy có đủ để mua nhiều quà không?"

Triệu Tiền Tôn tự động hiểu là mấy món đồ chơi của đám con nít nên gật đầu chắc nịch:

"Chắc chắn đủ!"

Kỷ Thanh Ngọc lập tức quay đầu đầy mong chờ mà nhìn Kỷ Trạch.

Kỷ Trạch ngạc nhiên: "Người muốn tham gia chương trình... để kiếm tiền á?"

Kỷ Thanh Ngọc gật đầu rất mạnh.

Kỷ Trạch cau mày: "Nhà mình không thiếu tiền, người không cần phải vì chuyện này mà tham gia chương trình."

"Nhưng mà, công việc của con không phải minh tinh sao?" Kỷ Thanh Ngọc nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó. "Anh Triệu nói cái này giúp nhiều người biết đến con hơn, có lợi cho con mà."

Rồi cô bé nói tiếp, giọng dứt khoát: "Tiền của các con là tiền của các con, không phải của ta."

Kỷ Trạch khó hiểu: "Người kiếm tiền để làm gì?"

Kỷ Thanh Ngọc giơ tay lên, bắt đầu đếm từng ngón: "Ta muốn mua quà cho Tiểu Trạch, cho người nhà của Tiểu Trạch, quà đáp lễ cho anh Triệu nữa..."

Mang đồ đến mà không dùng được, thì phải tìm cách kiếm tiền thôi. Cô bé thở dài sườn sượt, trông rất ỉu xìu:
"Làm trưởng bối thật không dễ chút nào."

Triệu Tiền Tôn ôm ngực ngồi phịch xuống sofa, biểu cảm như bị sự đáng yêu đốn gục.

Kỷ Trạch không ngờ tiểu tổ tông lại bận tâm mấy chuyện này, nhẹ nhàng bảo: "Con đã nói con không cần mua quà mà."

Kỷ Thanh Ngọc điềm nhiên nói như người lớn: "Nhưng làm trưởng bối, sao có thể thật sự không thể hiện gì hết chứ?"

Cô bé cười rạng rỡ như mặt trời nhỏ: "Cho nên Tiểu Trạch, chúng ta cùng tham gia chương trình kiếm tiền nha!"

Đến lúc mọi thứ xong xuôi, Kỷ Trạch không chỉ một lần nghĩ rằng hẳn là đầu óc hắn lúc đó bị úng nước. Bị một đứa nhóc ba tuổi thuyết phục, còn hồ đồ đồng ý cùng nó lên show giải trí. Nhưng Kỷ Trạch là người nói được làm được, đã gật đầu thì cho dù sau đó có hơi hối hận, cũng không có ý định đổi ý. Tất nhiên, hắn nghĩ, nếu mình dám nuốt lời trước mặt bà cô nhỏ, chắc sẽ lại phải nếm trải "hương vị sét đánh" quái đản đó thêm lần nữa.

Triệu Tiền Tôn thì vui như mở cờ trong bụng, nhanh chóng liên hệ với tổ sản xuất chương trình. Nhân viên tổ chương trình “Phụ Huynh Siêu Cấp” nhận được tin nhắn của Triệu Tiền Tôn king ngạc suýt nữa rơi cả điện thoại.

"Đạo diễn!" Anh ta hét lên, "Bên phía Kỷ Trạch đồng ý rồi! Nhận lời tham gia mùa ba rồi."

"Kỷ Trạch á?" Đạo diễn sửng sốt, "Cậu ta chịu tham gia thật à?" Ông ta cứ mời thế thôi chứ không hy vọng gì nhiều.

"Thật đấy!" Nhân viên nói, "Còn bảo là nhà cậu ấy có một bạn nhỏ vừa tuổi, có thể cùng tham gia chương trình."

Đạo diễn nhạy bén hỏi ngay: "Có thông tin đứa nhỏ đó chưa?"

"Người quản lý bảo sẽ gửi sau."

Kỷ Trạch muốn đưa bà cô nhỏ tham gia chương trình, tất nhiên phải báo với gia đình một tiếng. Không ngoài dự đoán, vừa nghe nói hắn định lôi kéo Kỷ Thanh Ngọc tham gia chương trình giải trí, Kỷ Hải Triều lập tức nổi giận:
"Ba không đồng ý! Con lập tức từ chối ngay cho ba. Kỷ Trạch, con càng ngày càng không biết điều, định dạy hư một đứa trẻ ngoan như bà cô nhỏ à?"

Kỷ Trạch bật loa ngoài, mắt trợn trắng, quay sang Kỷ Thanh Ngọc bên cạnh: "Ba con không đồng ý."

Kỷ Thanh Ngọc chớp mắt mấy cái hiểu ngay ý hắn. Cô bé nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn. Sau mấy ngày nay quan sát, cô bé đã hiểu thiết bị này có thể giúp hai người ở rất xa nói chuyện với nhau. Bé hô to: "Hải Triều!"

Đầu bên kia im lặng mất vài giây. Giọng Kỷ Hải Triều vừa nãy còn đầy giận dữ, giờ lại ôn hòa lạ thường: "Chào bà cô nhỏ."

Kỷ Thanh Ngọc không muốn ông mắng Kỷ Trạch nên liền lên tiếng trước: "Là ta nhờ Tiểu Trạch dẫn ta đi quay chương trình."

Kỷ Hải Triều rõ ràng không tin: "Người mới đến đây, sao có thể biết mấy chuyện này?"

Ông lạnh giọng: "Kỷ Trạch, nếu con có chút trách nhiệm, sẽ không để một đứa trẻ gánh tội thay mình."

Kỷ Thanh Ngọc phồng má, giọng cũng cao lên: "Hải Triều!"

Kỷ Hải Triều: "..." Ông thật sự chưa quen cách xưng hô này.

Kỷ Thanh Ngọc nghiêm túc:
"Thật sự là ta muốn đi, ta muốn kiếm bạc... à không, kiếm tiền. Với lại anh Triệu nói, tham gia chương trình sẽ có nhiều người thích ta và thích Tiểu Trạch."

Cô bé nghiêng đầu:
"Anh Triệu nói Tiểu Trạch là minh tinh được nhiều người thích lắm. Là ba của Tiểu Trạch chẳng lẽ con không thấy tự hào sao?"

Có vẻ ông ấy thật sự không ưa đứa con trai lớn của mình. Kỷ Hải Triều lạnh nhạt:
"Người còn nhỏ, có nhiều chuyện chưa hiểu."

Kỷ Thanh Ngọc đáp ngay: "Vậy thì con có thể giải thích rõ cho ta không?"

Kỷ Hải Triều chỉ thở dài, ông cũng không tiện giãi bảy với một đứa trẻ nên cuối cùng chỉ hỏi:
"Ngài thật sự tự nguyện tham gia chương trình sao?"

Kỷ Thanh Ngọc đáp chắc nịch: "Thật."

Kỷ Hải Triều đành dặn Kỷ Trạch: "Kỷ Trạch, chăm sóc tốt cho bà cô nhỏ."

Từ nãy đến giờ Kỷ Trạch vẫn im lặng, lúc nghe câu này xong, không biết nghĩ tới điều gì cợt nhả cười một tiếng rồi dứt khoát cúp máy.

Kỷ Thanh Ngọc thở dài như người từng trải:
"Người lớn lúc nào cũng như vậy, cứ nghĩ tụi nhỏ không hiểu gì, chuyện gì cũng không nói ra."

Kỷ Trạch gật đầu đồng tình:
"Chuẩn luôn, nhất là mấy người tự cho mình là trưởng bối."

Kỷ Thanh Ngọc nhìn Kỷ trạch rồi bé đặt con thỏ bông sang bên cạnh, từ sofa nhảy xuống, đi đến cạnh hắn rồi lại ngẩng đầu lên chăm chú nhìn.

Kỷ Trạch ngạc nhiên: "Người làm gì vậy?"

Kỷ Thanh Ngọc nói nhỏ: "Con cúi xuống."

Kỷ Trạch khó hiểu nhưng vẫn cúi đầu. Cô bé nhón chân, đưa tay lên xoa đầu hắn như đang xoa đầu một chú chó lớn.

"Tiểu Trạch đừng buồn bà cô thương con. Ta nhất định sẽ là vị phụ huynh hiểu lòng người nhất thế gian này!"

Kỷ Trạch: ???
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play