Kỷ Trạch phải mất một lúc mới giải thích cho bà cô nhỏ này hiểu rằng, người nhà họ Kỷ không cần cô bé phải chuẩn bị quà gặp mặt. Hơn nữa, những món đồ mà cô bé mang đến đều là đồ cổ quý hiếm, giá trị không hề nhỏ, tốt nhất đừng tùy tiện để lộ ra ngoài vì sẽ rước lấy rắc rối không cần thiết. Kỷ Thanh Ngọc ôm con thỏ bông mà An Nhạc tặng rất chăm chú mà lắng nghe hắn nói.

Sư phụ từng nói, thế giới tương lai sẽ có rất nhiều điều cô bé chưa từng thấy, cũng không dễ để hiểu hết ngay được. Vậy nên hãy lắng nghe lời của cháu trai nhiều hơn một chút, miễn là không làm bản thân chịu ấm ức là được.

Có lẽ là do Kỷ Hải Triều đã báo trước nên khi nhìn thấy Kỷ Trạch dắt theo một đứa trẻ về nhà, mẹ kế Tiết Văn Lệ cũng không có gì là ngạc nhiên cả. Bà là một người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp, giọng nói cũng nhẹ nhàng:
“Kỷ Trạch về rồi à, hôm nay ăn trưa ở nhà không? Dì đã bảo nhà bếp làm mấy món con thích rồi đấy.”

Kỷ Trạch lễ phép đáp lời nhưng vẫn có chút xa cách: “Không cần đâu, con đã hẹn đi ăn với bạn rồi.”

Nghe vậy, Tiết Văn Lệ cũng không có ép buộc gì thêm. Kỷ Trạch kéo cô nhóc từ đằng sau ra phía trước, giới thiệu:

“Dì Lệ chắc là ba đã nói với dì rồi. Đây là con gái họ hàng xa bên nhà mình, vì không có ai chăm sóc nên sau này con bé sẽ ở lại nhà chúng ta.”

Tiết Văn Lệ quan sát Kỷ Thanh Ngọc một lượt rồi cười nhẹ:

“Sáng nay Hải Triều cũng có nhắc qua. Bé ngoan, con yên tâm, từ giờ nơi này sẽ là nhà của con. Dì sẽ yêu thương con như con ruột của mình vậy.”

Lời nói đó vốn là để trấn an đứa nhỏ, vì Kỷ Hải Triều chỉ nói qua là muốn đưa con gái của người thân về nuôi, không nhắc rõ chi tiết nên Tiết Văn Lệ tự hiểu rằng cô bé này chắc không còn người thân nào bên cạnh. Nhưng ngay sau khi nói xong, biểu cảm của Kỷ Trạch bỗng trở nên kỳ quái.

“Dì Lệ, có lẽ ba không nói rõ với dì rồi.” Kỷ Trạch khẽ ho một tiếng để cố nén lại cảm giác muốn cười.

“Cô bé tên là Kỷ Thanh Ngọc. Tuy nhỏ tuổi, nhưng vai vế trong nhà lại không hề nhỏ đâu. Tính theo vai vế, con còn phải gọi con bé một tiếng... bà cô nhỏ đấy.”

Tiết Văn Lệ: “?”

Phản ứng lại được lời Kỷ Trạch vừa nói, bà suýt nữa không tin nổi, chẳng lẽ mình phải gọi một đứa bé còn nhỏ hơn cả con trai mình là "cô"? Trong lòng bà có chút bối rối xong lại nghĩ trẻ con như vậy chắc không hiểu được người lớn đang nói gì, nên liền thở dài và buột miệng:
“Trước giờ chưa từng nghe nói có người thân nào như thế này, chắc cũng không phải họ hàng thân thiết lắm. Mà thật ra, thời nay cũng đâu còn quá quan trọng mấy chuyện vai vế…”

“Tê!”

Chưa dứt lời, Tiết Văn Lệ đột nhiên tái mặt, tay ôm lấy ngực, khựng lại ngay tại chỗ.

Kỷ Trạch giật mình: “Dì sao thế?”

Phải mất một lúc, Tiết Văn Lệ mới khá hơn, khoát khoát tay và chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, mặt vẫn còn chưa hết ngạc nhiên:
“Dì cũng không biết tại sao... lúc đang nói chuyện, tự nhiên tai như bị sét đánh, đầu óc choáng váng, không nói tiếp được.”

Bà cảm thấy vừa lo sợ vừa khó hiểu: “Dì vẫn kiểm tra sức khoẻ định kỳ mà, tim mạch lúc nào cũng khỏe mạnh.”

Dù nói vậy, trong lòng Tiết Văn Lệ đã âm thầm quyết định, phải sớm hẹn bác sĩ riêng kiểm tra sức khỏe kỹ càng lại một lần nữa. Còn Kỷ Trạch thì theo phản xạ... liếc nhìn về phía bà cô nhỏ bên cạnh.

Kỷ Trạch nhìn mẹ kế vừa mới gặp phải hiện tượng kỳ lạ, trong lòng thoáng hiện lên một suy đoán có phần kỳ quặc. Chẳng lẽ chỉ vì lúc nãy dì Lệ nói chuyện với bà cô tổ thiếu tôn kính, nên mới bị như thế? Ngay cả chính hắn cũng thấy suy nghĩ này quá mức hoang đường. Kỷ Trạch lập tức lắc đầu, nhắc nhở bản thân không được mê tín nhảm nhí.

Thấy Tiết Văn Lệ không có gì nghiêm trọng, mà bản thân cũng chẳng có gì muốn nói thêm với bà, hắn liền quay sang dặn dò Kỷ Thanh Ngọc:
“Người cứ ở lại đây, dì Lệ sẽ chăm sóc người thật tốt.”

Nói xong Kỷ Trạch xoay người định rời đi nhưng bước chân lập tức khựng lại vì áo khoác hắn đang bị giữ chặt. Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy Kỷ Thanh Ngọc đang nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo khoác của mình. Với sức lực của một người trưởng thành như hắn mà nói đáng ra một cái kéo nhẹ thế này vốn chẳng là gì, nhưng mà... hắn thật sự không rút ra được. Nhớ tới lời cô bé từng nói: "Người Kỷ gia có sức mạnh trời sinh", hắn bỗng trầm mặc.

“Người còn cần gì nữa không?” Kỷ Trạch đành quay lại hỏi.

Kỷ Thanh Ngọc ngẩng đầu: “Con đi đâu vậy?”

Kỷ Trạch đáp: “Con hẹn bạn ra ngoài ăn trưa.”

Kỷ Thanh Ngọc lập tức cảm thấy có gì đó không đúng: “Đây là nhà con đúng không? Sau này ta sẽ ở đây à?”

Kỷ Trạch gật đầu.

“Vậy còn ngươi? Ngươi cũng ở đây à?” – Cô bé nhạy bén nhận ra, giữa Kỷ Trạch và ngôi nhà này dường như không có sự thân thiết.

Kỷ Trạch trả lời qua loa: “Tất nhiên là nhà bên kia của con.”

Kỷ Thanh Ngọc rất thẳng thắn: “Vậy thì ta cũng muốn ở bên kia ở nhà của con ấy.”

Kỷ Trạch: “…” Không thể nào lại gặp rắc rối kiểu này!

Hắn dứt khoát nói: “Không được đâu. Con đi công tác quanh năm, hiếm khi về nhà. Nhà con cũng chẳng ai dọn dẹp hay chăm sóc người cả, nên người sang đó ở sẽ rất bất tiện.”

Tiết Văn Lệ cũng chen vào phụ họa: “Đúng vậy đó, Kỷ Trạch là nghệ sĩ, công việc bận rộn lắm. Mà thằng bé cũng chưa lập gia đình, không biết cách chăm sóc trẻ con đâu.”

Nhưng Kỷ Thanh Ngọc chỉ lắc đầu. Người đầu tiên cô bé thấy khi đến đây là Kỷ Trạch, cũng là người khiến cô cảm thấy thân thuộc nhất trong tất cả đám con cháu của Kỷ gia. Cô bé kiên định nói: “Ta muốn ở với Tiểu Trạch.”

Tiết Văn Lệ không hài lòng nhíu mày: “Thanh Ngọc à, ba Tiểu Trạch đã sắp xếp mọi thứ cho con rồi. Dì cũng đã liên hệ với công ty kiến trúc, phòng của con hôm nay sẽ sửa sang xong. con ngoan ngoãn một chút, đừng bướng bỉnh. Đừng để công sức mọi người bỏ ra bị uổng phí.”

Tiểu tổ tông bĩu môi, trên mặt tỏ rõ sự không vui. Và khi cô bé không vui, liền quên luôn chuyện phải kiểm soát sức lực.

Rắc—

Vạt áo khoác của Kỷ Trạch... rách toạc.

Kỷ Trạch: “…”

Tiết Văn Lệ: “?”

Kỷ Trạch lúc này lòng đau như cắt một bên áo rách, một bên tâm trạng cũng rách theo. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh lại nhìn mẹ kế không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói nhảm:
“Cái áo này chất lượng kém quá.”

Kỷ Thanh Ngọc vội vàng buông tay, thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi…”

Kỷ Trạch cũng không quá bận tâm đến bộ đồ, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu.”

Vì lỡ làm rách áo hắn, Kỷ Thanh Ngọc có chút áy náy, không dám đưa tay kéo lại nữa. Kỷ Trạch còn tưởng là do cô bé bị mẹ kế khuyên nhủ nên đổi ý, bèn gật đầu với mẹ kế rồi xoay người bước đi. Nhưng vừa đến cửa, hắn đột nhiên đứng khựng lại, cả người như bị ai đó bấm nút tạm dừng cứ như vậy bất động tại chỗ.

Tiết Văn Lệ nhận ra có điều không ổn liền cất tiếng gọi: “Kỷ Trạch?”

Phải một lúc sau, hắn mới từ từ quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bà cô nhỏ lúc này đang vừa ôm gối bông vừa phồng má giận dỗi.

Thấy hắn quay đầu, Kỷ Thanh Ngọc ngỡ là hắn đổi ý, ánh mắt lập tức sáng lên, hoàn toàn không ý thức được mình đã gây ra chuyện gì.

Kỷ Trạch hít sâu, thử dò hỏi: “Người vừa nãy… giận con à?”

Kỷ Thanh Ngọc không biết nói dối, giơ ngón tay nhỏ lên: “Có một chút xíu.”

Tim Kỷ Trạch khẽ run, trong lòng dâng lên một suy đoán cực kỳ bất ổn.

Hắn lại quay sang hỏi Tiết Văn Lệ: “Dì Lệ, lúc nãy dì có cảm thấy như có tiếng sấm rồi tai bị ù đi, đầu choáng váng, sau đó xây xẩm mặt mày không?”

Tiết Văn Lệ kinh ngạc: “Đúng rồi! Y hệt như vậy! Sao con biết rõ thế?”

Kỷ Trạch: “…”

Dĩ nhiên là biết, vì hắn vừa mới được trải nghiệm 1 phút trước! Lúc này, hắn gần như chắc chắn cái suy đoán điên rồ ban đầu là… sự thật. Hắn cũng đã hiểu vì sao ông nội luôn dặn đi dặn lại phải hiếu thuận với bà cô tổ. Không hiếu thuận, thật sự có thể bị trời phạt!

Vấn đề là, bà cô này lại hoàn toàn không biết gì, nhìn vẫn ngây thơ ngơ ngác. Với một bé con như thế, dù hắn có tức cũng chẳng thể nổi giận được.

Kỷ Trạch bất lực hỏi: “Tại sao người cứ muốn ở với con?”

Kỷ Thanh Ngọc không cần suy nghĩ đáp: “Vì ta thích Tiểu Trạch.”

Câu trả lời này khiến Kỷ Trạch cảm thấy áp lực ngập đầu, nhưng nhìn ánh mắt kiên định kia, hắn cũng không thể từ chối, chỉ đành uể oải nói: “Thôi được rồi, vậy đi người đi theo con đi.”

Tiết Văn Lệ: không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra:
“Nhưng ba con đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi mà. Giờ con lại đổi ý, ông ấy sẽ không vui đâu.”

“Ông ấy sẽ hiểu thôi.” – Kỷ Trạch thở dài, giọng nói không hiểu sao lại có chút... tang thương. “Để bà cô nhỏ gọi điện cho ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý.”

Buổi gặp bạn ban đầu vốn chỉ là cái cớ. Kỷ Trạch đưa Kỷ Thanh Ngọc về nhà. Một lớn một nhỏ ngồi nghiêm túc trên ghế sofa, bắt đầu một cuộc đối thoại như những người trưởng thành. Kỷ Trạch nói giọng nghiêm túc:

“Trước tiên con phải nói rõ, người ở đây, con sẽ thuê người đến chăm sóc, sắp xếp mọi thứ đầy đủ, không để người thiếu thốn gì cả. Nhưng công việc của con bận rộn, có thể sẽ thường xuyên vắng nhà. Người ở đây thì phải chấp nhận chuyện đó, đừng đến lúc ấy lại đổi ý.”

Nghĩ nghĩ lại thấy mình nói có phần cứng rắn, hắn lại dịu giọng:
“Tất nhiên, nếu sau này người không vui, muốn về nhà ba con, chỉ cần nói với con, con sẽ đưa người đi.”

Kỷ Thanh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu. Với bé chuyện này chẳng khó khăn gì vì lúc ở Long Nha Sơn, sư phụ cũng hay đi biền biệt.

“Vậy thì quyết định vậy nhé.” Kỷ Trạch thở phào, ngẩng đầu lên như thể vừa ký xong hiệp ước với thế lực vô hình nào đó, lẩm bẩm, “Lần này đừng nói con không hiếu thuận nữa.”

Kỷ Trạch thuộc phái hành động nên vừa dứt lời hắn đã lập tức gọi điện cho trợ lý liên hệ sửa phòng, thuê người chăm trẻ, và tìm một trường mẫu giáo tốt ở gần nhà.

Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên không qua mắt được quản lý của hắn.

Triệu Tiền Tôn lập tức gọi đến, hỏi thẳng: “Bà cô nhỏ ở với cậu à?”

Triệu Tiền Tôn cũng khá hiểu về gia thế nhà họ Kỷ, nên khi nghe nói một đứa trẻ nhỏ như vậy không ở lại Kỷ gia mà lại được giao cho một nghệ sĩ độc thân như Kỷ Trạch chăm sóc, anh ta không khỏi ngạc nhiên. Miệng nhanh hơn não buột miệng hỏi: “Chẳng lẽ trong nhà cậu không thích con bé?”

Kỷ Trạch lập tức cắt ngang, giọng chắc nịch: “Dẹp mấy suy nghĩ tiêu cực đó đi. Cả nhà tôi đều rất hoan nghênh bà cô nhỏ đến.”

Triệu Tiền Tôn sững lại. Hắn cảm thấy... sao câu này nghe vào tai cứ kỳ kỳ. Nhưng những chuyện riêng tư trong gia đình người khác, hắn cũng không tiện hỏi thêm. Dù sao thì, một nghệ sĩ độc thân nuôi một đứa bé vốn đã là chuyện lạ. Nhưng danh phân bà cô nhỏ sừng sững ở đó thì chẳng ai có thể bắt bẻ gì được.

Nhân tiện nhớ ra chuyện quan trọng, hắn liền nói luôn với Kỷ Trạch: “Cậu có biết chương trình “Phụ Huynh Siêu Cấp” đang tuyển khách mời không?”

Kỷ Trạch như không tin vào tai mình: “Anh Triệu, từ khi nào anh lại có kỳ vọng thiếu thực tế vào tôi như thế?”

Là người trong giới, làm sao Kỷ Trạch không biết độ hot của show đó? Hai mùa trước nó làm mưa làm gió trên mạng, toàn khách mời đình đám. Có ảnh đế dựa vào hình tượng người cha mẫu mực mà vực dậy danh tiếng, có thần tượng nhờ phản ứng với con mà bùng nổ thành lưu lượng tuyến đầu. Nghe nói cát-xê quảng cáo tăng chóng mặt, show còn tạo ra mấy sao nhí đình đám. Tất cả đều chứng minh rằng Siêu Cấp Phụ Huynh thực sự là một show rất nổi.

Nhưng Kỷ Trạch lại cực kỳ tỉnh táo: “Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play