Kỷ Trạch sững người mất mấy giây mới phản ứng kịp, hắn vừa bị một nhóc con ba tuổi dỗ dành. Mà điều kỳ lạ nhất là nhóc con này thực sự dỗ hắn như dỗ một đứa trẻ. Hoàn hồn lại, Kỷ Trạch giận dỗi:

“Người nói cái gì vậy, con đâu có khổ sở gì đâu.”

Nói xong, hắn mới nhận ra có gì đó không ổn. “Khoan đã, phụ huynh gì cơ?”

Kỷ Thanh Ngọc đáp tỉnh bơ, không hề có chút ngập ngừng:

“Chẳng phải chúng ta sắp tham gia chương trình phụ huynh gì đó sao? Tiểu Trạch, con yên tâm, ta nhất định sẽ là một phụ huynh tốt nhất.”

Kỷ Trạch trầm mặc. Hắn đã nhận ra bà cô nhỏ trước mặt này có vẻ đang hiểu sai nghiêm trọng về vai trò của hai người trong chương trình. Hắn chỉ vào mình rồi nghiêm túc giải thích.

“Đúng là chúng ta tham gia chương trình phụ huynh và con cái. Nhưng người làm phụ huynh là con.” Rồi chỉ sang cô bé, giọng dứt khoát. “Còn người, là con nít.”

Kỷ Thanh Ngọc tròn mắt kinh ngạc: “Nhưng rõ ràng ta mới là trưởng bối mà.”

“Dù người có vai vế cao hơn, thì vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.”

Kỷ Trạch bỗng nổi hứng trêu đùa, vươn tay chọc vào hai má phúng phính của bé. Phải nói là xúc cảm thật tốt. Hắn lặng lẽ đợi một chút thấy cô bé không phản ứng, trong lòng liền phấn chấn hẳn lên.
Kỷ Thanh Ngọc ôm má, nghiêng đầu nhìn gương mặt đầy vẻ hả hê của hắn. Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cô bé cũng quyết định im lặng thôi không tranh giành vị trí phụ huynh với hắn nữa. Thôi thì con cháu mình mà nhường nhịn hắn một chút cũng là chuyện nên làm.

Buổi tối hôm đó, Kỷ Thanh Ngọc được đưa vào căn phòng mới của mình. Phòng do An Nhạc đích thân sắp xếp, toàn bộ phủ trong tông màu hồng phấn ngọt ngào. Giường cũng màu hồng nhạt, đầu giường là hai cái tai thỏ to mềm mại. Đây là lần đầu tiên Kỷ Thanh Ngọc thấy kiểu trang trí xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã thích mê. Cô bé mặc bộ đồ ngủ hình thỏ cùng màu, ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại như mây nghiêm túc nói chuyện với hạt châu màu xanh đang cầm trên tay.

“Sư phụ, con ở đây sống rất vui vẻ, Tiểu Trạch và người nhà của hắn đều rất tốt. Mọi người ở Long Nha Sơn có khỏe không? Người nhớ giúp con chăm sóc mấy con sói mà con nuôi nhé,.

“Người có nhớ con không? Con thì nhớ người lắm đó.”

“Cha, nương và huynh trưởng của con ở bên nhau nên chắc họ sẽ không quá buồn.”

“Con sắp cùng Tiểu Trạch tham gia chương trình truyền hình rồi. Anh Triệu nói sẽ có rất nhiều rất nhiều người xem con. Con nghĩ họ nhất định sẽ thích con.”



Nói một hồi, cô bé bắt đầu ngáp liên tục. Không chịu nổi nữa, Kỷ Thanh Ngọc chui vào chăn, nằm ngay ngắn rồi nhắm mắt lại. Đèn cảm ứng trong phòng tự động hạ độ sáng, màu vàng dịu nhẹ bao trùm khắp gian phòng.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên vừa hắt qua cửa sổ, Kỷ Thanh Ngọc đã tỉnh. Cô bé bước xuống giường, mở tủ quần áo nhanh nhẹn thay đồ rồi tự mình đi đánh răng rửa mặt. Xong xuôi mọi việc, cô bé đứng trong phòng một lúc thấy phòng Kỷ Trạch vẫn im lìm. Đợi thêm lát nữa, bên phòng Kỷ Trạch vẫn không có động tĩnh. Cô bé quyết định bước tới gõ cửa. Lúc ấy, Kỷ Trạch còn đang ngủ say. Nghe tiếng gõ cửa, phản ứng đầu tiên của hắn là kéo chăn trùm kín đầu, định giả chết tiếp tục ngủ nướng. Nhưng chỉ sau chưa tới hai phút, hắn bỗng nhận ra, hiện tại trong nhà còn có thêm một bà cô nhỏ. Người có thể gõ cửa lúc này, chắc chắn chỉ có thể là con bé. Bà cô nhỏ….ý bà cô nhỏ là ý trời.

Hắn mở choàng mắt rồi lập tức bật dậy, lo lắng không biết cô bé có chuyện gì, vội vàng ra mở cửa. Đập vào mắt là một cô bé đã ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, khuôn mặt sáng sủa. Kỷ Trạch thở phào, liếc từ trên xuống dưới, thấy cô bé không sao mới hỏi.

“Sớm như vậy, Người có chuyện gì không?”

Kỷ Thanh Ngọc đáp ngay, vẻ mặt nghiêm túc.

“Đâu còn sớm nữa. Buổi sáng ngươi không dậy luyện võ sao?”

Kỷ Trạch nghe xong bỗng thấy choáng váng. Trong khoảnh khắc ấy, hắn nghi ngờ bản thân vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

“Luyện võ? Luyện võ gì cơ?”

Kỷ Thanh Ngọc nghiêm túc nói:
"Con cháu nhà họ Kỷ chúng ta, bất kể trai hay gái, mỗi ngày đều phải rèn luyện. Dù không nhập ngũ thì cũng phải rèn thân luyện thể hàng ngày."

Nàng nhìn Kỷ Trạch đầy mặt hoang mang, mở to đôi mắt:
"Chẳng lẽ gia huấn này con không biết sao?"

Kỷ Trạch trầm mặc một lúc mới đáp:
"Tổ tông ơi, con gọi người một tiếng bà cô tổ là đã rút ngắn vai vế lắm rồi đấy. Hôm qua ba con gửi ảnh chụp gia phả qua cho con, trong đó có tên của người. Người là người sống vào thời Trinh Quán nhà Đường, người hiểu điều đó có nghĩa là gì không?"

"Điều đó có nghĩa là, từ thời người sống cho đến bây giờ đã hơn một nghìn năm. Qua ngần ấy thời gian, nhà chúng ta vẫn tồn tại, vẫn còn giữ được gia phả, đã là điều rất đáng tự hào rồi làm gì còn giữ được gia huấn nữa chứ."

Kỷ Thanh Ngọc chớp chớp mắt, bừng tỉnh như vừa hiểu ra:
"Chẳng trách, ta nhìn con với Hải Triều đều thấy yếu đuối như nhau."

Kỷ Trạch: …

Kỷ Thanh Ngọc tiếp lời:
"Gia gia ta từng nói, con cháu họ Kỷ có thể lập công ngoài chiến trường, ngoài được trời ban sức mạnh bẩm sinh, còn là kết quả của vô số ngày đêm chăm chỉ luyện tập."

Nàng nhìn Kỷ Trạch với vẻ không hài lòng:
"Các con giờ chẳng còn sức mạnh bẩm sinh, lại còn lười biếng không chịu rèn luyện, thật sự là không ổn."

Kỷ Trạch cúi mắt nhìn tiểu tổ tông đang nghiêm túc khuyên mình dậy sớm tập thể dục, chỉ cảm thấy đau đầu. Hôm qua hắn thức rất khuya, giờ mệt muốn chết.

"Con chẳng quan tâm mình có yếu hay không, giờ con chỉ muốn ngủ."

Hắn ngáp một cái rồi nói tiếp:
"Con đi ngủ đây, lát nữa dì giúp việc sẽ tới làm bữa sáng cho người. Đừng gọi con dậy."

Kỷ Thanh Ngọc nhìn cánh cửa phòng vừa đóng lại trước mặt, rồi lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Kỷ Trạch, lo lắng nhíu mày.

Sáu giờ rưỡi sáng, lúc dì giúp việc đến chuẩn bị bữa sáng, Kỷ Thanh Ngọc đã luyện tập trong phòng khách được một tiếng đồng hồ. Dù còn nhỏ tuổi và có thiên phú cao, bé cũng chỉ mới học được một bài quyền pháp cơ bản, chỉ là bài nhập môn trong võ học nhà họ Kỷ.

Kỷ Trạch tỉnh dậy lúc gần mười một giờ trưa. Kỷ Thanh Ngọc đang ngồi trên ghế sofa xem hoạt hình. Được ngủ đủ giấc tâm trạng hắn tốt hẳn.

"Hôm nay con sẽ đưa người đi ăn bữa tiệc lớn!"

Hắn đưa Kỷ Thanh Ngọc đến một nhà hàng quen, nơi này yên tĩnh, an ninh tốt, nhân viên phục vụ cũng đã quen mặt Kỷ Trạch. Chỉ là hôm nay, Kỷ Trạch nhận thấy nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên đều sẽ tò mò mà liếc nhìn Kỷ Thanh Ngọc một cái. Kỷ Thanh Ngọc cũng nhận ra. Đợi phục vụ rời đi, bé quay sang hỏi Kỷ Trạch:

"Sao người đó cứ nhìn ta hoài thế?"

Kỷ Trạch ngạc nhiên: "Người cũng nhận ra à?"

Sau nhiều năm làm người nổi tiếng nhiều năm, hắn có phản ứng nhanh nhạy thì cũng hiểu được nhưng mà một nhóc con ba tuổi như Kỷ Thanh Ngọc sao cũng nhạy bén như thế?

Kỷ Thanh Ngọc nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu nổi hỏi: "Hắn nhìn ta, chẳng lẽ ta lại không biết?"

Kỷ Trạch cạn lời. Đây chẳng phải là cảm giác nhạy bén nổi tiếng của người luyện võ trong truyền thuyết sao?

"Không sao đâu, người ở đây đều quen mặt con, thấy con lần đầu tiên dẫn trẻ con đến nên tò mò thôi. Bọn họ không có ác ý đâu."

Kỷ Thanh Ngọc gật đầu, vẻ như đã hiểu: "Anh Triệu nói con rất nổi tiếng, đi đâu cũng sẽ bị nhận ra. Quả nhiên không lừa ta."

Ăn xong, Kỷ Trạch dắt Kỷ Thanh Ngọc ra ngoài. Lúc đi ngang qua một phòng riêng, cánh cửa bỗng mở ra, một giọng nói vang lên gọi hắn:
"Kỷ Trạch?"

Kỷ Thanh Ngọc tò mò ngẩng đầu nhìn. Đứng trước cửa là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng thon thả, nét mặt mềm mại như một đóa hoa. Rõ ràng cô ta không ngờ sẽ gặp Kỷ Trạch ở đây. Ánh mắt lướt qua hắn rồi dừng lại ở Kỷ Thanh Ngọc, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc. Kỷ Trạch chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vô tình liếc vào trong phòng, vừa nhìn thấy người bên trong thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Cô gái cũng quay đầu nhìn theo liền chột dạ, cúi đầu nhỏ giọng:
"Tôi… tôi cũng không còn cách nào khác."

Người bên trong nghe thấy động tĩnh liền quay ra nhìn, bắt gặp ánh mắt của Kỷ Trạch thì nhếch môi cười đầy khiêu khích. Kỷ Trạch đút tay vào túi, liếc nhìn cô gái trước mặt, cười nhạt:
"Nếu lúc đó cô nói thẳng ra, tôi chắc chắn đã không lo chuyện bao đồng."

Sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt. Kỷ Thanh Ngọc đứng một bên không hiểu gì, nhìn qua nhìn lại hai người. Kỷ Trạch kéo nhẹ tai thỏ trên mũ cô bé:
" Chúng ta đi thôi."

"Đi thôi”. Kỷ Thanh Ngọc ngoan ngoãn bước theo hắn ra ngoài.

Trên đường về, rõ ràng tâm trạng Kỷ Trạch không tốt, hắn im lặng từ đầu đến cuối. Kỷ Thanh Ngọc thi thoảng lại quay đầu nhìn hắn, muốn nói rồi lại thôi. Lặp lại vài lần, Kỷ Trạch rốt cuộc chịu hết nổi:
"Người muốn nói gì thì nói đi."

Kỷ Thanh Ngọc hỏi:
"Con không vui là vì người lúc nãy sao?"

Kỷ Trạch quả thực đang bực bội. Hắn cảm thấy mình giống một tên ngốc, nghĩ đã làm chuyện chính nghĩa mà hóa ra mình lại là trò hề.

"Người đàn ông lúc nãy người không thấy, nhưng mấy ngày trước con có đánh nhau với hắn. Lý do là con thấy hắn bắt nạt người khác."

Kỷ Thanh Ngọc hỏi: "Vậy con đánh thắng không?"

Kỷ Trạch: "Trọng điểm là chỗ đó à?"

"Dĩ nhiên rồi." Kỷ Thanh Ngọc trả lời dõng dạc, "Người nhà họ Kỷ chúng ta ra tay đánh ai thì nhất định không được thua."

"... Thắng rồi."

Kỷ Thanh Ngọc ngạc nhiên: "Con đánh thắng rồi, sao còn bực bội?"

Có vài chuyện, Kỷ Trạch không muốn làm bẩn tai cô bé, chỉ đành nói đơn giản:

"Vì con tưởng mình đang giúp người gặp khó khăn, hóa ra lại là lo chuyện bao đồng."

Hắn tức vì cảm giác mình bị lừa: "Cảm thấy mình giống một thằng hề."

Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt sáng:
"Nhưng hắn ta thực sự bắt nạt người khác đúng không?"

Kỷ Trạch nhớ lại cảnh tượng hôm đó, khẳng định: "Đúng."

"Vậy Tiểu Trạch làm rất đúng." Kỷ Thanh Ngọc cười híp mắt khen hắn,
"Sư phụ ta từng nói, gặp chuyện bất bình mà dám ra tay giúp đỡ là anh hùng. Con làm theo lòng mình, không thẹn với lương tâm, lại còn đánh thắng nữa, thế là chuyện vui đó."

Vì muốn an ủi hắn, tiểu tổ tông dường như dốc hết vốn từ mà mình có:"Cho nên, đừng buồn nữa."

Bé mở lòng bàn tay ra, bên trong là viên kẹo hình thú do chủ quán tặng: "Tặng cho con."

Viên kẹo trông cực kỳ tinh xảo, tạo hình thành nhiều con vật nhỏ xíu sinh động. Kỷ Trạch tận mắt thấy bà cô nhỏ nâng niu chúng như thế nào. Vậy mà giờ nàng lại đem thứ mình thích nhất chia cho hắn, chỉ để khiến hắn vui hơn một chút.

Kỷ Trạch cảm thấy cục tức nghẹn trong lòng như tan biến, những chuyện vừa rồi cũng chẳng còn quá khó chịu nữa. Vừa lúc gặp đèn đỏ, hắn quay sang Kỷ Thanh Ngọc rồi giả vờ ghét bỏ đẩy tay bé về:
"Trẻ con mới thích mấy thứ này, Con là người lớn con không cần."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play