"Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Đại thiếu gia, cậu có biết hôm nay tôi bận bù đầu bù cổ như nào không? Cậu thật sự đánh Hứa Địa à?"
Kỷ Trạch nghiêng đầu tựa lên cửa kính xe, nghe giọng người đại diện đang gào rú ở đầu dây bên mà thấy phiền liền đưa điện thoại ra xa một chút, không kiên nhẫn mà trả lời:
"Hắn đáng bị đánh."
Giọng nói ngái ngủ, lười biếng như con mèo vừa bị đánh thức giữa giấc mơ đẹp.
An Nhạc là tài xế kiêm trợ lý ngồi phía trước cũng thấy run trong lòng. Cậu có thể tưởng tượng được người đại diện Triệu Tiền Tôn lúc này chắc đang tức đến mức muốn đập đầu vào tường. Quả nhiên, tiếng gầm gừ nổi giận lập tức vang lên:
"Kỷ Trạch! Hôm nay mà cậu không cho tôi lời giải thích đàng hoàng thì mai tự đi họp báo giải thích với truyền thông luôn đi nhé!"
…
"Anh còn ổn chứ, Anh Kỷ?" An Nhạc cẩn thận đỡ Kỷ Trạch vào nhà.
Kỷ Trạch vừa ở tiệc rượu về, uống không nhiều nhưng da hắn trắng, lại kiểu người uống rượu vào dễ bị đỏ mặt, nên nhìn có vẻ rất say.
Kỷ Trạch phẩy phẩy tay: "Không sao, còn tỉnh lắm."
Đuổi An Nhạc về, Kỷ Trạch quăng mình xuống sô pha, vốn định nằm nghỉ một lát thì điện thoại lại reo. Vừa nãy còn thấy thả lỏng, nhưng vừa nhìn tên người gọi tâm trạng hắn đã khó chịu như một con nhím xù lông: "Ba?"
Giọng bên kia vẫn lạnh lùng như mọi khi: "Ba vừa thấy tin, con lại gây chuyện à?"
Kỷ Trạch không thể không phục: "Chưa đến một tiếng mà ba đã biết, thông tin của ba cũng nhanh nhạy ghê."
Kỷ Hải Triều: "Đừng có mà cợt nhả. Ba đã nói rồi, cái giới giải trí này chẳng ra làm sao cả. Trước đây con đã không hiểu chuyện rồi, giờ làm nghệ sĩ thì càng không có phép tắc gì cả!"
Kỷ Trạch nghe mấy lời này chỉ thấy nhạt nhẽo vô cùng, liếc mắt xem lại lịch sử cuộc gọi: "Ba, lần cuối ba gọi con là hơn hai tháng trước, giờ gọi chỉ để mắng thôi à?"
Đầu dây bên kia chợt yên tĩnh. Một lúc giọng Kỷ Hải Triều ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng nội dung thì lại… có chút khó mà nói :
"Gần đây, đêm nào ba cũng mơ thấy ông nội, ông nói nhà mình sắp đón một bà cô tổ. Còn dặn ba nhất định phải đối xử thật tốt với cô bé đó."
"… Hả?"
Kỷ Trạch thấy cạn cả lời. Lại nghe ông ba già tiếp tục miêu tả "bà cô tổ" trong mơ: Một bé gái mặc đồ đỏ kiểu cổ trang, tầm ba bốn tuổi, xinh xắn như búp bê…càng nghe càng thấy ông ba già như bị hoang tưởng .
"Ba à, dạo này ba làm việc nhiều căng thẳng quá hả? Hay là nhờ dì Lệ nấu gì bồi bổ một chút?"
Giọng Kỷ Hải Triều lại lạnh xuống:"Ba đang nói chuyện nghiêm túc với con đấy!"
Kỷ Trạch cũng chẳng vừa: "Mê tín không tốt đâu, đồng chí Kỷ Hải Triều. ba nên tin tưởng khoa học có căng thẳng thì gặp bác sỹ tâm lý xem sao."
Thế là hắn lại thành công chọc cho ba mình tức đến mức cúp máy.
"Bà cô tổ gì chứ…lại còn ba tuổi mặc áo đỏ …" Kỷ Trạch lầm bầm rồi lại đầu, càng nghĩ càng thấy vô lý hết chỗ nói.
Men rượu bắt đầu ngấm hắn cũng lười nhúc nhích liền ôm lấy cái gối rồi ngủ thiếp luôn trên sô pha.
Nhưng mà Kỷ Trạch nằm mơ. Hắn mơ mình đứng giữa làn sương mờ ảo và trong làn sương ấy vọng lại một giọng nói hiền từ thân thuộc:
"Tiểu Trạch... Tiểu Trạch..."
Hai bóng người dần xuất hiện sau làn sương. Một người chính là ông nội đã mất từ lâu của hắn.
"Ông nội !” Một tiếng gọi run run đầy xúc động không hề có sự lạnh lùng và gai góc thường ngày, đại thiếu gia nóng nảy giờ xun xoe như một đứa trẻ.
"Ông ơi lâu lắm rồi, lâu lắm rồi ấy sao ông không về thăm con một lần."
Ông nội xoa đầu hắn, cười hiền từ như ngày xưa:
"Ông ở một thế giới khác, không thường xuyên gặp Tiểu Trạch được. Tiểu Trạch nhà chúng ta đã lớn thật rồi.”
Ông kéo hắn đến gần rồi giới thiệu một bé con mặc áo đỏ:
"Đây là bà cô tổ nhà họ Kỷ chúng ta."
Kỷ Trạch nhìn sang thấy một cô bé chừng ba bốn tuổi, đôi mắt hạnh to tròn, khuôn mặt xinh xắn, nhìn quen quen. Cả bộ đồ đỏ kiểu cổ trang, tóc búi xinh xắn. Kỷ Trạch thấy cô bé quen mắt thật, nhưng không nghĩ ra nổi là đã thấy ở đâu.
Trong mơ, ông nội cứ dặn đi dặn lại là: "Nhớ phải chăm sóc tốt cho bà cô tổ nhà mình nhé."
Hắn gật đầu đại, dù thấy chuyện này thật hoang đường.
Chợp mắt thêm lúc nữa thì Kỷ trạch tỉnh dậy. Mới có hơn mười giờ vậy là hắn mới ngủ chưa tới nửa tiếng. Nhưng giấc mơ rất chân thật, chân thật đến mức hắn vẫn nhớ cảm giác bàn tay gầy gầy của ông nội xoa đầu mình. Đang nghĩ ngẩn ngơ, thì…
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa à? Kỷ Trạch sững người. Căn hộ này một tầng một hộ, cách âm tốt, chẳng ai từng đến gõ cửa giờ này cả, mà hôm nay hắn cũng không đặt đồ ăn, không gọi dịch vụ gì.
Kỷ Trạch mở camera ở cửa ra xem. Một bé gái, mặc đồ đỏ kiểu cổ trang, tóc búi hệt như bé con trong mơ. Chẳng lẽ hắn vẫn đang trong mơ? Kỷ Trạch lấy tay véo mạnh vào đùi mình một cái. “Đau. Không phải mơ”.
Kỷ Trạch bật khỏi sô pha như có lò xo. Ba phút sau, khi đã hít sâu mấy lần và làm công tác tư tưởng, Kỷ Trạch rón rén mở cửa.Đập vào mắt là đôi mắt to tròn ngơ ngác của cô bé. Kỷ Trạch vẫn cảm thấy mình bị ảo giác, chuyện này quá ly kỳ, con bé giống hệt trong mơ!
Cô bé nhìn hắnchằm chằm. Trước khi đến, sư phụ đã cho bé xem ảnh Kỷ Trạch. Theo vai vế Kỷ Trạch là con cháu đời thứ 76 của anh trai bé tính ra phải gọi bé một tiếng bà cô tổ.
Nên dù vẫn đang hoang mang với thế giới xa lạ này, bé vẫn cố giữ phong thái của trưởng bối, nở một nụ cười mà bé nghĩ là hiền hòa với Kỷ Trạch. Nhưng trong mắt Kỷ Trạch thì con bé đang sợ chết khiếp nhưng vẫn cố gượng cười, đáng thương ghê.
"Vào trước đã." hắn nói năng cộc lốc.
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, khom lưng nhấc theo một chiếc rương đen cổ kính có hoa văn tinh xảo và nặng trịch.
"Để anh... à không, để tôi giúp cho."
Kỷ trạch chìa tay nhận lấy định nhấc cái rương lên... nhưng ôi thôi suýt thì trẹo lưng. May mà lớp học quản lý biểu cảm đã giúp hắn giữ lại chút sỹ diện: “Cái rương này đựng cục tạ à trời?”
Kỷ Trạch liếc nhìn cô bé. Bé ngước đôi mắt vô tội lên nhìn lại. Kỷ Trạch cố giữ bình tĩnh hỏi.
"... Em...Sao khỏe dữ thần vậy?"
Nghe thấy hắn khen, bé hất cằm tự hào:
"Người nhà họ Kỷ ai cũng trời sinh thần lực. Sư phụ nói ta là thiên tài đấy! Nhưng mà..." Bé xụ mặt xuống – "Sư phụ giờ không còn nữa..."
Kỷ Trạch thấy hơi bối rối, hắn vốn không biết cách nói chuyện với trẻ con mà trẻ con này lại còn là bà cô tổ nữa. Kỷ Trạch đành mở tủ lạnh lôi mấy chai sữa chua ra mời mọc rồi lại mở TV lên.
Bé con vừa uống sữa chua vừa ngây ngốc nhìn TV đầy tò mò. Kỷ Trạch thở dài thườn thượt, rồi lấy điện thoại gọi cho ông ba già.
"Ba, con gửi ảnh rồi đó. Tấm ảnh bé gái mặc đồ đỏ cổ trang."
Một phút sau, đầu dây bên kia vẫn im lặng.
"Ba… giống bà cô tổ trong giấc mơ của ba không?"
"..."
Kỷ Hải Triều bỗng cao giọng:"Con… nói cái gì?"
Nghe xong, Kỷ Trạch bật cười. Rốt cuộc có người cũng hoảng hốt như mình:
"Ba, bà cô tổ đến rồi đó. Ông nội không lừa chúng ta."