Chỉ trong chớp mắt, trong đầu Triệu Tiền Tôn đã lướt qua hàng tá suy nghĩ. Giới giải trí đúng là phức tạp, chuyện đời tư rối rắm cũng chẳng phải hiếm gặp. Tuy phần lớn thời gian Kỷ Trạch đều bị hắn để mắt tới, nhưng nếu một người trưởng thành thật sự muốn làm gì đó, ai mà phòng nổi? Không sai, khi thấy cô bé này, phản ứng đầu tiên của Triệu Tiền Tôn chính là” Không lẽ Kỷ Trạch lén sinh con riêng?!

Kỷ Trạch liếc mắt nhìn hắn, liền đoán được trong đầu đối phương đang nghĩ gì. Cả đêm không ngủ, tâm trạng đã khó chịu rồi, vậy là khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười đầy ác ý:
“Giới thiệu chút, đây là bà cô nhỏ nhà tôi, Kỷ Thanh Ngọc.”

Bà cô tổ nhà Họ Kỷ?! Triệu Tiền Tôn tưởng mình bị tiền đình nên ù tai. May mà đúng lúc đó, giọng trẻ con vang lên kéo hắn trở về thực tại. Kỷ Thanh Ngọc tò mò đánh giá hai người:
“Tiểu Trạch, họ là ai vậy?”

…Tiểu Trạch? Triệu Tiền Tôn thật sự sửng sốt. Đầu óc đang mơ hồ bỗng nhiên tỉnh hẳn. Con gái mà gọi ba là "Tiểu Trạch" thì đúng là hơi lạ rồi nhỉ. Kỷ Trạch đang xụ mặt nên đối diện với ánh mắt dò hỏi của Kỷ Thanh Ngọc cũng chẳng buồn giải thích, chỉ nói với An Nhạc:
“Dẫn con bé đi rửa mặt, thay quần áo đi.”

An Nhạc vâng lời, nhưng Kỷ Thanh Ngọc vẫn đứng yên, chỉ nhìn chằm chằm Kỷ Trạch.Hiển nhiên là đang chờ một lời giải thích. Kỷ Trạch chẳng muốn nói chuyện đạo lý với một đứa nhóc ba tuổi cho dù rõ ràng cô bé này không hề tầm thường. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn lên tiếng:
“Đây là An Nhạc, trợ lý của con. Còn đây là Triệu Tiền Tôn, quản lý của con, là đồng nghiệp và cũng là bạn bè.”

Kỷ Thanh Ngọc gật gù, tuy không hiểu hết trợ lý với quản lý, nhưng từ “bạn bè” thì cô bé biết. Bạn của Tiểu bối Trạch tức là người cùng thế hệ. Mà cùng thế hệ với Tiểu Trạch thì là đương nhiên là … va vế nhỏ hơn cô bé rồi. Bạn của cháu trai lần đầu đến nhà không có quà thì còn ra thể thống gì?

Nghĩ vậy, ánh mắt bé lập tức liếc sang cái rương đặt trên bàn trà, bé nhảy khỏi ghế sofa định đi lấy. Kỷ Trạch giật mình, vội đứng dậy ngăn lại:

“Người định làm gì thế?”

Kỷ Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội:
“Lần đầu gặp người vai vế nhỏ hơn, không phải nên tặng lễ ra mắt sao?”

Kỷ Trạch nhớ tới cái rương đầy "lễ gặp mặt" của cô bé, khóe miệng co giật.

“Không cần đâu. Họ không cần.”

Kỷ Thanh Ngọc không đồng tình nhìn hắn: “Nhu vậy là thất lễ đó.”

Kỷ Trạch hít sâu một hơi, kiên nhẫn giải thích:

“Bên này không có thói quen tặng lễ gặp mặt. Người tặng quà họ sẽ thấy ngại không quen đâu.”

Hắn liếc mắt ra hiệu cho hai người kia. Triệu Tiền Tôn và An Nhạc lập tức hiểu ý. Tuy chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người này, nhưng họ hiểu rõ: cô bé muốn tặng quà gặp mặt cho họ. Hai người đàn ông nhìn nhau, có chút ngại ngùng, họ đâu có chuẩn bị gì, sao dám nhận quà từ một đứa trẻ?

Triệu Tiền Tôn nhanh chóng phụ họa: “Kỷ Trạch nói đúng đó, bọn anh không quen nhận quà đâu.”

Kỷ Thanh Ngọc cũng không khăng khăng đòi tặng nữa, ngoan ngoãn để An Nhạc dẫn đi.Triệu Tiền Tôn suýt quên luôn việc chính, vội hỏi:

“Đứa nhỏ đó là ai vậy? Quan hệ giữa hai người là gì?”

Kỷ Trạch nhếch môi: “Chẳng phải tôi nói rồi sao? Bà cô nhỏ nhà tôi.”

Triệu Tiền Tôn nghĩ lại, nghĩ đến đoạn đối thoại ban nãy, nghi hoặc hỏi lại: “Ý cậu là... bà cô theo đúng nghĩa đen?”

Nhận được cái gật đầu chắc nịch, Triệu Tiền Tôn thở phào nhẹ nhõm.Sau đó, hắn lại hóng chuyện: “Vậy bà cô nhỏ này là bối phận gì? Chênh lệch vai vế lớn như vậy?”

Kỷ Trạch thầm nghĩ: Con bé cao hơn tôi vài chục đời đấy. Nhưng đương nhiên không thể nói vậy, hắn chỉ mơ hồ đáp: “Theo bối phận thì tôi phải gọi con bé là bà cô đấy, có điều thêm chữ ‘tổ’ phía sau mới đúng.”

Triệu Tiền Tôn líu lưỡi: “Vai vế đúng là cao thật đấy!”

Chuyện thân phận đã rõ, hắn nhớ tới lý do mình tới đây: “Tối qua tôi bảo cậu cho tôi một lời giải thích, đâu rồi?”

Kỷ Trạch liếc nhìn ra phía sofa: “Không phải tối qua nhà có bà cô nhỏ đến sao, rảnh đâu lo mấy chuyện vun vặt đó?”

“Bớt nói nhảm! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Triệu Tiền Tôn cũng biết Kỷ Trạch người này tuy tính tình không tốt, nhưng bản chất không xấu. Hợp tác nhiều năm hắn chắc chắn lời đồn bên ngoài là sai sự thật.

“Tại sao lại đánh Hứa Địa? Người ta là tiền bối đấy! Nếu chuyện này lộ ra, danh tiếng của cậu sẽ bị ảnh hưởng nặng lắm!”

Kỷ Trạch mỉm cười: “Tôi nói rồi, hắn đáng bị đánh.”

“Cũng phải có lý do chứ!”

Giọng Kỷ Trạch nhàn nhạt: “Không có lý do.”

Triệu Tiền Tôn tức đến bật cười: “Không lý do mà đánh người? Cậu có biết công ty phải bỏ ra bao nhiêu để đè tin này xuống không?”

Kỷ Trạch cũng cười: “Anh Triệu, trước mặt tôi khỏi cần giả bộ. Tôi không tin Hứa Địa dám đứng ra tố tôi đánh hắn. Có khi hắn còn sốt ruột hơn anh, sợ chuyện này bị lộ đấy.”

Triệu Tiền Tôn giận mà không nói được, nhìn ánh mắt hắn dần bình tĩnh lại. “Thôi được,”

Hắn sảng khoái thừa nhận, “Tôi đúng là không tức lắm. Chuyện này cũng không khó xử lý như tôi tưởng.”

Đôi bên không lên tiếng, video đã bị công ty mua lại, những lời đồn bên ngoài chẳng đáng ngại lắm.
Triệu Tiền Tôn nghi hoặc hỏi:

“Vậy Hứa Địa có điểm yếu gì trong tay cậu à? Không thể nói cho tôi biết sao?”

Kỷ Trạch liếc hắn một cái, không nói gì.

“Thôi vậy,” Triệu Tiền Tôn lại cười, giọng điệu nhẹ nhàng, “Cậu không nói tôi cũng không ép. Nhưng Kỷ Trạch à, tôi là người đại diện của cậu, chúng ta cùng thuyền mà. Tôi và công ty đều muốn tốt cho cậu.”

“Ừ, ít nhất trước khi tôi bị ‘đuổi’ thì tôi cũng tin vậy.” Kỷ Trạch mỉm cười.

Triệu Tiền Tôn: “…”Làm việc với người này đúng là không thể nói chuyện nghiêm túc được!

Hai người còn đang ‘đấu mắt’, An Nhạc dắt Kỷ Thanh Ngọc đi ra.Tóc búi được tháo ra, buộc thành hai chùm nhỏ hai bên, khoác chiếc áo mềm mịn màu trắng có mũ gắn đôi tai thỏ xù long nhìn cưng hết sức.
An Nhạc không ngớt lời khen: “Thanh Ngọc thông minh lắm! Tôi chỉ dạy một lần là bé biết cách mặc đồ, mang giày, đều tự làm hết!”

Kỷ Trạch lạnh lùng ngắt lời: “Cậu mà cũng dám gọi Thanh Ngọc?”

An Nhạc: “?”

Kỷ Trạch:“Phải gọi là bà cô nhỏ.”

An Nhạc: “??”

Kỷ Trạch nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Ngọc, cuối cùng không nhịn được đưa tay chạm vào má bé.Lập tức bị bàn tay nhỏ nhắn ngăn lại. Kỷ Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, khẳng định nói:
“Con định bóp má ta à.”

Kỷ Trạch ho khan:“Không có, trên tóc người có cái gì ấy.”

Kỷ Thanh Ngọc hừ nhẹ, biểu cảm “ta nhìn thấu ngươi rồi nhưng ta không nói”: “Lý do kiểu này, từ lúc hai tuổi ta đã không tin rồi.”

Rồi cô bé hào phóng nói thêm: “Ta biết mình dễ thương, nếu con muốn thân thiết thì cứ nói thẳng. con là cháu trai của ta, ta không để bụng đâu.”

Tuy hơi mất uy nghiêm của bậc bề trên, nhưng thôi con cháu mình mà bé lùi một bước vậy.

Kỷ Trạch: “…”Hắn đen mặt: “Không phải như thế!”

Kỷ Trạch bị nói cho cứng họng đúng là một kỳ tích hiếm có. Triệu Tiền Tôn đứng bên cạnh tròn mắt. Phải biết là vị thiếu gia này trong giới nổi tiếng “khó chiều”, không bao giờ chịu thua, không biết đối nhân xử thế là gì. Có lần tham gia gameshow có trẻ em, người khác đều nhường, mỗi hắn thì thi đấu thật lực làm đứa bé kia khóc luôn tại chỗ. Nghĩ tới đây, Triệu Tiền Tôn bỗng nhớ đến một lời mời của chương trình “Phụ Huynh Siêu Cấp”, một chương trình thực tế cực hot về chủ đề chăm con. Họ mời Kỷ Trạch vì độ nổi tiếng và tai tiếng của hắn cũng chẳng màng chuyện tính tình Kỷ Trạch có hợp hay không.

Triệu Tiền Tôn ban đầu không định nhận, vì show này rất dễ “toang” nếu nghệ sĩ không kiềm chế được cảm xúc và lời nói. Với tính Kỷ Trạch mà nhận lời tham gia không chừng lại bị cộng đồng mạng chửi cho sấp mặt. Nhưng bây giờ thấy Kỷ Thanh Ngọc, hắn bắt đầu suy nghĩ lại. Một bà cô tuổi còn nhỏ như vậy, đúng là chiêu PR trời cho. Nhìn cách Kỷ Trạch đối xử với bé, hình như còn rất kiên nhẫn nữa chứ.

Có hi vọng! Có ý tưởng rồi, Triệu Tiền Tôn càng để tâm quan sát hai người. Lúc cùng nhau ăn sáng, Kỷ Thanh Ngọc không cần dỗ dành, cũng chẳng cần ai đút. Bé tự mình bưng bát thìa, ăn hết một bát cháo, thêm hai cái bánh bao, ngoan ngoãn im lặng, phép tắc vô cùng.

Triệu Tiền Tôn sáng rỡ mắt: bé con xinh xắn, thông minh, lễ phép, ai mà không thích? Hắn lại bắt đầu nghĩ lại về lời mời chương trình...

Ăn sáng xong, Kỷ Trạch liền thẳng thừng đuổi người rời đi. Hắn muốn lái xe đưa Kỷ Thanh Ngọc về nhà họ Kỷ, giao cô bé cho mẹ kế là dì Tiết chăm sóc. Trên đường đi, hắn và bà cô nhỏ đã đạt được một thỏa thuận: Để tránh phiền phức, thân phận thật sự của cô bé không thể tiết lộ. Đối với bên ngoài sẽ nói Kỷ Thanh Ngọc là bà con xa của nhà họ, vì gia đình gặp chuyện nên tạm thời được nhà hắn nhận nuôi. Về vấn đề giấy tờ, thân phận hợp pháp gì đó, Kỷ Hải Triều dư sức giúp cô bé lo liệu.

Kỷ Trạch hoàn toàn không nhận ra cảnh tượng mình nghiêm túc bàn bạc với một bé gái ba tuổi kỳ lạ đến mức nào. Nhưng có lẽ là từ lần đầu gặp mặt, con bé đã thể hiện quá mức thông minh và già dặn, khiến hắn vô thức xem bé như người lớn thật sự. Kỷ Trạch cũng không lấy làm lạ: một người có thể xuyên từ Đại Đường đến tận đây, thông minh hơn người thường một chút cũng đâu có gì đáng nói. Nghĩ đến đó, hắn không khỏi tò mò: “Người đến được chỗ này kiểu gì vậy?”

Kỷ Thanh Ngọc đang căng cứng người khi ngồi trong ô tô mà bé ví như “con thú khổng lồ bằng thép”, mắt mở to tròn đầy cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe hắn hỏi, cô bé đáp: “Là sư phụ đưa ta đến. Người nói mệnh cách của ta khác thường, chỉ có rời khỏi nơi đó mới có một con đường sống. Con cũng là do sư phụ chọn, vì là người duy nhất phù hợp khí vận và có huyết mạch tương liên với ta.”

Nói đến đây, cô bé dừng một chút rồi nghiêm túc nhìn Kỷ Trạch, bổ sung thêm: “Sư phụ từng nói, ta từ nhỏ đã không tầm thường. Đến nhà các con, các con chắc chắn sẽ không thiệt thòi. Sẽ không phải nuôi không công ta đâu.”

Vấn đề thiệt thòi này Kỷ Trạch không quá để tâm. Với điều kiện nhà họ Kỷ nuôi them đứa một đứa trẻ thật sự chẳng đáng là gì. Kỷ Thanh Ngọc lại hỏi trong nhà hắn còn những ai, khi biết được chỉ có mẹ kế và một cậu em cùng cha khác mẹ con bé lập tức thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

Cô bé con nhỏ xíu, mặc chiếc áo bông mềm mại tròn vo như cục bột, ngồi trên xe vẫn cố ra dáng nghiêm túc như người lớn, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu vô cùng. Kỷ Trạch thậm chí còn suýt thì lấy điện thoại ra quay video lại làm kỷ niệm.

Hắn cố gắng lắm mới nén cái ý định kỳ quặc đó lại, rồi tò mò hỏi: “Người hỏi chuyện này làm gì?”

Bà cô nhỏ liếc mắt cười nói: “Người trong nhà ngươi đều là con cháu của Kỷ gia, lần đầu gặp sao có thể tay không được? May là nhà con ít người, chứ nếu đông quá thì quà gặp mặt sư phụ chuẩn bị cho ta cũng không đủ.”

Kỷ Trạch không nhịn được bật cười: “Vậy nếu nhà con có hơn chục người thì sao? Quà gặp mặt của người chia có đủ không?”

Kỷ Thanh Ngọc phồng má, suy nghĩ một lúc lâu mới khó xử nói: “Vậy chắc chỉ còn cách tặng vàng thôi… ta cũng hết cách rồi.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play