Một tiếng sau, trong phòng khách nhà Kỷ Trạch, hai cha con nhà họ Kỷ cộng thêm một "bà cô tổ" đến từ thời Đại Đường xa xôi trong truyền thuyết ngồi im lặng mắt to trừng mắt nhỏ trên sofa.
“Cháu… à không, người thật sự đến từ Đại Đường sao?” Kỷ Hải Triều dè dặt lên tiếng.
Kỷ Thanh Ngọc khuôn mặt nhỏ nghiêm túc chững chạc gật đầu: “Sư phụ ta nói, thân phận và lai lịch của ta, người đã cho người sớm thông báo cho các ngươi rồi.”
Cô bé nghiêng đầu nhìn Kỷ Hải Triều, vẻ mặt hơi nghi hoặc: “Ngươi là ai?”
Bởi vì sư phụ chỉ đưa cho nàng xem qua mặt của Kỷ Trạch. Theo lời sư phụ, Kỷ Trạch là hậu bối có vận khí liên hệ mật thiết với bé, nên đưa bé đến bên cạnh hắn là phương án khả thi nhất.
Kỷ Hải Triều nhẹ giọng nói: “Tôi là ba của Kỷ Trạch, Kỷ Hải Triều.”
Kỷ Thanh Ngọc khẽ gật đầu, liền đổi xưng hô theo đúng vai vế trưởng bối: “Hải Triều.”
Kỷ Hải Triều: “…”
Kỷ Trạch không thể không phì cười: Phụt!
Cô bé lại quay sang nhìn Kỷ Trạch, xác nhận: “Ngươi là Kỷ Trạch, đúng không?”
Kỷ Trạch gật đầu. Ngay lập tức, cô bé nhoẻn miệng cười thân thiết gọi: “Tiểu Trạch.”
Kỷ Trạch: “…”
Được rồi, giờ hắn cũng hiểu cái biểu cảm phức tạp kia của ba mình làm sao mà có rồi. Biết được thân phận của họ, Kỷ Thanh Ngọc bắt đầu nghiêm túc giới thiệu bản thân. Cô bé nhảy xuống sofa, lạch bạch chạy tới sát tường, ôm theo một chiếc rương nhỏ tinh xảo mang đến đặt lên bàn trà. Nắp rương mở ra, Phía trên cùng là mấy chiếc hộp gấm xếp ngay ngắn. Kỷ Thanh Ngọc lấy ra hai chiếc hộp rồi quay sang cha con nhà họ Kỷ:
“Ta tên là Kỷ Thanh Ngọc, huynh trưởng là Kỷ Huy Ngọc, là tổ tiên của dòng họ Kỷ các con.”
Bé mở cả hai hộp gấm: “Vì các con là con cháu của ta, nên thân làm trưởng bối đương nhiên ta cũng phải có quà gặp mặt.”
Trong giọng cô bé có chút áy náy: “Mọi chuyện xảy ra gấp quá không chuẩn bị được nhiều, tạm thời chỉ có chừng này. Các con cứ lấy chơi cho vui thôi.”
Kỷ Trạch: …
Kỷ Hải Triều: …
Nhà họ không thiếu tiền, đồ quý giá cũng đã thấy nhiều. Nhưng khi nhìn vào hai chiếc hộp nhỏ trước mặt mình, họ vẫn không khỏi tròn mắt. Kỷ Trạch được tặng một miếng ngọc bội sáng bóng, trong suốt đến độ dường như phát ra ánh sáng dìu dịu. Kỷ Hải Triều thì được một chiếc nhẫn ngọc trắng. Chỉ cần nhìn cũng biết đây là đồ không tầm thường nói không chừng là đồ cổ ngàn năm.
Kỷ Thanh Ngọc không để ý đến biểu cảm hai người, tiếp tục lấy hết các hộp gấm khác ra để lên bàn rồi nhấn nhẹ một cái cơ quan. Phần đáy rương bật mở. Ánh sáng chói mắt lóe lên. Bên trong đáy rương chất đầy vàng ròng! Kỷ Thanh Ngọc thật ra không nghĩ nhiều. Ban đầu bé tính số vàng mang theo đủ cho bé dùng trong một khoảng thời gian trong thế giới hoàn toàn xa lạ này.
Nhưng rồi vừa đặt chân đến bé đã thấy bao thứ kỳ lạ chưa thể tưởng tượng nổi như căn phòng đẹp đẽ, đèn sáng hơn cả dạ minh châu, tường có thể phản chiếu hình bóng người như mặt gương...Bé có chút lo lắng, đáng lẽ phải mang theo nhiều thứ quý giá hơn mới đúng.Vừa nghĩ vậy, bé con ngước mắt cẩn thận quan sát sắc mặt hai cha con nhà họ Kỷ. Kỷ Trạch và Kỷ Hải Triều vẫn im lặng. Chính xác là... vẫn chưa kịp phản ứng. Kỷ Hải Triều vừa định lên tiếng thì đã nghe cô bé nói tiếp, rất nghiêm túc:
“Số vàng này ta mang theo để tự chi tiêu. Nếu sau này không đủ…”
Cô bé cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi trầm trọng kết luận: “Sau này, mỗi bữa ta sẽ ăn ít cơm đi một chút là được”
Cả hai cha con vẫn câm nín. Bầu không khí im lặng đến kỳ quặc. Kỷ Thanh Ngọc bắt đầu bối rối. Trong lòng chợt dâng lên một tia hoang mang: Chẳng lẽ bọn họ không chịu? Nhìn bọn họ đâu giống người nghèo khó? Sao con cháu nhà họ đến đời này lại trở nên keo kiệt như thế? Lòng cô bé chợt chùng xuống, một nỗi tủi thân trào dâng. Dù thông minh lanh lợi, dù sớm đã biết tự lập thì cô bé cũng chỉ mới ba tuổi. Khi cảm xúc tủi thân kéo tới cũng khó tránh khỏi nghẹn ngào. Kỷ Trạch là người đầu tiên phản ứng lại. Khi nhìn sang thì thấy cô bé mắt hoe đỏ, rõ ràng đang cố kiềm chế không rơi nước mắt.
“Người Sao vậy?”
Kỷ Thanh Ngọc bặm môi, dùng hết sức nuốt nước mắt trở lại, cứng đầu nói:
“Sư phụ bảo ta không thể quay về được nữa... Ta là tổ tiên của nhà họ Kỷ, dù vàng ta mang theo không đủ, các con cũng phải hiếu thuận với ta!”
Kỷ Trạch chớp mắt, mơ hồ nhận ra có điều gì đó hiểu lầm. Hắn ho khẽ, vội vã đóng lại nắp rương vàng chói lóa, đẩy nó về phía cô bé. Kỷ Hải Triều lúc này mới lên tiếng, giọng ôn hòa:
“Người đừng lo lắng. Người là bà cô tổ của dòng họ Kỷ, việc chăm sóc người là trách nhiệm của chúng tôi. Số vàng này rất quý, người nên giữ lại cho mình.”
Kỷ Trạch gật đầu lia lịa:
“Đúng vậy. Nhà chúng tôi tuy không phải hào môn giàu có gì, nhưng cũng không thiếu tiền.”
Huống hồ, ngay từ đầu ông nội đã báo mộng cho họ, dặn phải chăm sóc thật tốt bà cô tổ. Kỷ gia dù có nghèo khó đến đâu cũng không thể bỏ mặc cô bé.
Đôi mắt Kỷ Thanh Ngọc sáng rỡ: “Các con nói thật chứ?”
Cả hai cùng gật đầu chắc nịch. Bà cô nhỏ cuối cùng cũng nở nụ cười vui vẻ. Cô bé tuổi còn nhỏ, trước đó lại căng thẳng tinh thần, giờ vừa an lòng một chút đã bắt đầu buồn ngủ. Thấy đầu cô bé gật gù liên tục, Kỷ Trạch ngập ngừng hỏi:
“Buồn ngủ rồi hả? Muốn lên giường ngủ không?”
Bé gật đầu, mắt lim dim, nhưng vẫn cố nhìn rõ người đang nói chuyện là Kỷ Trạch, người mà sư phụ dặn là có thể tin tưởng. Kỷ Trạch chưa từng chăm trẻ con, còn Kỷ Hải Triều thì khỏi phải nói, dù có hai đứa con nhưng kinh nghiệm cũng bằng không. Căn nhà này cũng chẳng có vật dụng gì cho trẻ con cả. Cuối cùng, Kỷ Trạch chỉ có thể bế cô bé từ sofa lên giường, cởi giày, đắp chăn cẩn thận.
“Trễ rồi, nghỉ ngơi một đêm đã. Ngày mai nói tiếp.”
Cô bé mơ màng mở mắt, nhìn cậu một cái. Kỷ Trạch lần đầu chu đáo đến vậy, nhẹ giọng hỏi:
“Có sợ không? Muốn để đèn sáng không?”
Kỷ Thanh Ngọc lắc đầu. Bé lấy từ trong áo ra một viên ngọc màu xanh biếc, đeo trên cổ bằng sợi dây mảnh. Viên ngọc phát ra ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn ngủ.
“Đây là bảo bối sư phụ cho ta. Nỗi sợ đều bị nhốt hết vào trong này rồi. Ta không sợ.”
Kỷ Trạch nghe vậy chỉ cho là lời trẻ con ngây thơ. Thấy cô bé không sợ, hắn liền tắt đèn, khép cửa, bước ra ngoài. Kỷ Hải Triều vẫn còn ngồi trên sofa. Kỷ Trạch ngồi xuống đối diện ông, nhìn chiếc rương vàng trước mặt, chỉ thấy mọi chuyện đêm nay đúng là vừa ly kỳ, vừa hoang đường.
“Ba... giờ phải làm sao?”
Không hổ là người từng trải bao sóng gió thương trường, Kỷ Hải Triều lúc này đã dần bình tĩnh lại:
“Cứ xem như là nhận nuôi một đứa nhỏ. Mai ba mang cô bé về nhà, bảo Văn Lệ mua ít đồ, làm giấy tờ tùy thân. Về thân phận cô bé...”
Hai người quyết định giấu nhẹm. Chỉ nói với bên ngoài rằng Kỷ Thanh Ngọc là cháu họ hàng xa, gia đình không còn ai chăm sóc nên họ đón về nuôi. Bởi thân phận thật sự nghe quá hoang đường, mà công khai ra e rằng chẳng mang lại lợi lộc gì cho cô bé.
....
Kỷ Thanh Ngọc ngủ một mạch đến sáng. Vì hôm qua quá mệt, nên lúc tỉnh giấc cũng không còn sớm. Mở mắt thấy trần nhà màu trắng tinh, bé còn ngơ ngác một lúc. Mãi mới nhớ ra, bé đã không còn ở Đại Đường, không còn ở Long Nha Sơn. Nơi này là tương lai xa xôi, không có Đại Đường, không có sư phụ, không có cha, nương...Mọi thứ đều xa lạ đến mức khiến người ta sợ hãi. Kỷ Thanh Ngọc cảm thấy lòng mình hơi chùng xuống, nhưng viên ngọc trên cổ lóe lên ánh sáng dịu nhẹ, cảm xúc tiêu cực như có ai đó nhẹ nhàng lau sạch.
Cô bé bắt đầu nghĩ đến những chuyện vui: như cháu trai Tiểu Trạch, lớn lên cao ráo đẹp trai, bé vừa nhìn đã thích.
Như Hải Triều, tuy nhìn có vẻ hung dữ, nhưng lại rất hiếu thuận, cũng là người tốt.
Như thế giới này, có quá nhiều điều thần kỳ khiến cô bé tò mò không ngớt.
Ánh mắt cô bé đảo một vòng, rồi bò xuống giường, rón rén đẩy cánh cửa phòng khép hờ.
“Tiểu Trạch?”
Kỷ Trạch đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên sofa nghe thấy tiếng gọi liền mở mắt ra, thấy cô bé liền thở phào. Cả đêm hắn không ngủ, vẫn còn mơ hồ nghĩ: có khi nào tất cả chỉ là mơ, hoặc một ảo giác kỳ quặc nào đó không? Nhưng rõ ràng – không phải.
“Chào buổi sáng.” Kỷ Trạch thấy cô bé không đi dép bèn lấy một đôi dép lê lông mềm đưa cho bé.
“Con đã nhờ người mua ít đồ dùng và bữa sáng cho người rồi, chắc sắp mang tới.”
Dép lê quá to, Kỷ Thanh Ngọc đi không vừa, bèn ngồi xếp bằng luôn lên sofa.
“Hải Triều đâu?” Cô bé không thấy người còn lại. Nghe xong cách xưng hô này, Kỷ Trạch lại buồn cười: “Ba con có việc ở công ty, ông ấy đi làm rồi.”
Thấy cô bé mặt mũi ngơ ngác không hiểu, Kỷ Trạch kiên nhẫn giải thích:
“Ông ấy có công việc, giống như… ừm, một chức vụ. Hằng ngày phải đi kiếm tiền nuôi gia đình. Người hiểu không?”
“A.” Kỷ Thanh Ngọc gật đầu: “Giống như cha ta là đại tướng quân, chức vụ là đại tướng quân.”
“Ừ, cũng na ná vậy.” Kỷ Trạch cười, vừa lúc điện thoại rung lên là trợ lý nhắn tin:
[Anh Kỷ, em đang trong thang máy, sắp tới cửa nhà anh rồi.]
An Nhạc xách hai túi to, một túi là bữa sáng, một túi là… đồ dùng cho trẻ con? Sáng sớm cậu đã bị Kỷ Trạch gọi điện nhờ mua đồ, An Nhạc vẫn còn mù mờ: bữa sáng thì hiểu, nhưng nào là bàn chải, khăn mặt, áo quần trẻ em… là sao? Tuy thắc mắc nhưng thân là trợ lý chuyên nghiệp, cậu vẫn chạy một vòng mua đủ mọi thứ. Biết mật mã nên An Nhạc tự mở cửa vào nhà, vừa đi vừa cười:
“Anh Kỷ hiếm khi thấy anh dậy sớm như…”
Lời chưa kịp dứt, cậu đã thấy cô bé xinh xắn ngồi xếp bằng trên sofa. Sau lưng cậu là Triệu Tiền Tôn cũng đang ló đầu vào. Ban đầu hắn còn định chửi vài câu, nhưng khi ánh mắt đụng phải gương mặt xinh xắn nhưng quen thuộc chẳng khác gì Kỷ Trạch phiên bản nữ thì toàn bộ những gì định nói đều bị nuốt ngược trở lại. Nhìn Kỷ Thanh Ngọc, rồi lại nhìn sang Kỷ Trạch, Triệu Tiền Tôn há hốc mồm, chỉ tay run run:
“Kỷ Trạch… đây.. đây là ai?!”