Nói tới đây, ghế dự thính đã bàn tán xôn xao, đoán chừng đều đang thắc mắc câu hỏi mới rồi của Châu Tử Hề, tại sao hai bên nguyên bị cáo đều không nhắc đến người Nhật.
Đường Cạnh không nhịn được cười lạnh, hiển nhiên, Tống Tắc Mậu kia cũng cưỡi hổ khó xuống. Một trong những trọng tài viên ở hội nghị trọng tài đang an vị trên ghế thẩm phán, hắn đã dùng “sương đêm dày” làm lí do tranh biện ở hội nghị trọng tài thì lúc này nếu không muốn bị coi là ngụy chứng thì cũng chỉ có thể tiếp tục giữ chặt lí do này, dẫu rằng ba chữ đó chẳng khác nào tặng không cho Ngô Dư Bồi một luận cứ để phản bác.Bữa lót dạ này ăn rất lâu, tuy Ngô Dư Bồi đã dọn cả vị hôn thê ra rồi nhưng Châu Tử Hề chẳng buồn đếm xỉa, vẫn đuổi theo hỏi tiếp. Có lẽ cũng nhìn ra động cơ của nàng thuần khiết, thật sự chỉ là ham học hỏi mà thôi nên luật sư Ngô cũng kiên nhẫn giải thích, chẳng khác nào muốn lôi hết sự khởi thủy, thi hành và phát triển của bộ luật La Mã ra nói một lượt, y như đang giảng bài ở đại học.Đường Cạnh xem đồng hồ, đã là buổi chiều. Anh đoán Chu Tử Hề ắt đã đói bụng, bèn bảo muốn dẫn nàng đi ăn. Nào ngờ Châu tiểu thư chẳng hề sốt ruột, nhất định đòi chờ luật sư Ngô đi cùng. Mà bên Ngô Dư Bồi thì còn phiền phức hơn, thu thập đơn kiện và vật chứng đã đành, còn phải trò chuyện thân mật với gia quyến nạn nhân, nấn ná hồi lâu mới ra khỏi tòa án, dọc đường ra ngoài còn không ngừng có phóng viên bủa vây phỏng vấn chụp ảnh.Mà Ngô Dư Bồi thì du học ở Pháp, là tiến sĩ ngành luật chính tông của hệ thống dân luật. Trước đó khi hai người mô phỏng biện luận trên tòa ở văn phòng, Đường Cạnh đã được chiêm ngưỡng dáng vẻ luật sư Ngô trích dẫn “Bách khoa toàn thư Luật Dân sự” của bộ luật La Mã, nói một tràng nào tiếng Latin nào văn ngôn nào bạch thoại bổ sung lẫn nhau để giải thích điểm khác biệt giữa khế ước và xâm quyền, đĩnh đạc chính trực, Tống Tắc Mậu kia đời nào là đối thủ của Ngô Dư Bồi?
Bên dưới tòa, người dân dự thính vẫn đang ồn ào, cảnh sát tòa án quát tháo không có hiệu quả, thẩm phán buộc phải gõ búa lần nữa, bấy giờ trong phòng mới yên tĩnh lại cho hai bên nguyên bị dẫn chứng.Ngô Dư Bồi thoáng dừng lại, tay cầm tấm vé tàu kia, băng qua trước ghế dự thính, giao nộp lên ghế thẩm phán, lúc này mới mở miệng nói tiếp: “Hành khách mua vé cũng tức là lập khế ước vận chuyển với bên tàu. 361 người gặp nạn trong bản án này là 361 khế ước lập cùng công ty Thông Đạt, nhưng công ty Thông Đạt không thực hiện được. Gia quyến nạn nhân đưa ra yêu cầu bồi thường là căn cứ vào tranh chấp khế ước. Còn chuyện Yoshida Maru vi phạm luật hàng hải mà luật sư Tống bên kia đưa ra thì là chuyện tranh chấp xâm quyền (tort) giữa Yoshida Maru và Tân Hưng, không giống nội dung sự việc cáo lên tòa hôm nay, vả lại cũng đa giao cho hội nghị trọng tài. Đương nhiên, bên tôi cũng vô cùng chú ý kết quả của hội nghị trọng tài, cũng mong có thể trả lại chân tướng cho sự kiện. Nếu công ty Thông Đạt cần gia quyến nạn nhân cung cấp bất kì nhân chứng vật chứng gì, bên tôi nhất định sẽ dốc sức tương trợ.”Đường Cạnh bèn tranh thủ thời gian, tót sang quản chuyện vô bổ.
Ngô Dư Bồi đương nhiên lại mời thuyền trưởng tàu Xuân Minh ra, đồng thời trình ghi chép khí tượng bến cảng Thái Hưng lên để chứng minh thời tiết đêm hôm ấy quang đãng, lúc xảy ra tai nạn không hề tồn tại nguyên do bất khả kháng mà bị cáo biện luận.Thời đó, hệ thống Lục pháp mới chỉ vừa thành lập, “Luật Dân sự” mới chỉ có một điều lệ chung, “Quy định khoản nợ” hay “Luật Thương mại Hàng hải” đều chưa được ban bố. Chỗ nào cũng chưa chín muồi, thậm chí còn chẳng có bộ luật cụ thể nào mà theo, chỉ có thể trở lại khái niệm cơ bản nhất, diễn giải từ khởi đầu hệ thống pháp luật.
Tiến hành tới đây, sắc mặt Hà Chí Lai trên ghế bị cáo đã tái mét, kéo Tống Tắc Mậu qua thì thầm, nhìn vẻ mặt cứ như thể chịu oan uổng lắm.Đường Cạnh nhìn một bên, đã sớm chờ đến sốt cả ruột. Lúc ba người cuối cùng cũng rời được tòa án tạm tô giới thì đã là hơn ba giờ chiều, giờ ăn trưa đã qua, bữa tối lại quá sớm, đành tìm một hàng hoành thánh ngồi xuống lót dạ.Đường Cạnh biết Châu Tử Hề đang cười mình, Ngô Dư Bồi lại không rõ nước cờ này ra sao, hơi đỏ mặt, hết sức khó xử, hoàn toàn không nhìn ra chính là cái người sôi nổi hăng hái trên tòa vừa rồi.
Tống Tắc Mậu càng bất đắc dĩ hơn, đứng dậy tiếp tục đặt câu hỏi cho thuyền trưởng tàu Xuân Minh, lúc này mới từ từ dẫn ra chi tiết tàu Nhật Yoshida Maru vi phạm luật hàng hải, lấn chiếm luồng đường của tàu mình.Một chốc sau, Ngô Dư Bồi mới hắng giọng cất tiếng: “Tôi… lúc du học ở Pháp cũng đã đính hôn… Cô ấy học y, hè năm nay sẽ về nước…”
“Thế nên, sự cố là do Yoshida Maru vi phạm quy định, lấn chiếm đường thủy gây nên,” Luật sư Tống tổng kết, “Chủ tàu Tân Hưng, công ty Thông Đạt cũng là người bị hại trong vụ án này, mong tòa xem xét, yêu cầu nguyên cáo đổi con đường khác truy tố.”Trong căn phòng dưới tầng, Ngô Dư Bồi đã tiến lại gần bảng đen, gỡ một tấm trên đó xuống, đọc tính danh, vị trí khoang, cảng xuất phát và đích đến cùng thời gian ngày giờ tàu chạy trên vé.Lúc này nhìn lại cục diện trong phòng, quả nhiên thế như chẻ tre, bên bị cáo hoàn toàn rơi vào hạ phong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT