Cố Minh Hiên đứng lặng bên chiếc giường King Size. Hai mắt anh vô định hướng ra màn đêm dần lùi bước dưới những tia sáng yếu ớt của buổi sớm.
Tiếng mưa đã ngừng hẳn lại chỉ còn vài giọt nước còn đọng trên kính. Từng giọt từng giọt lẳng lặng trượt xuống như dãy ký ức mà anh không thể xóa nhòa.
Không gian tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng nhưng trong lòng anh lúc này, sự tĩnh lặng ấy lại đang không ngừng xáo trộn bởi từng đợt sóng ngầm trong quá khứ.
Anh lẳng lặng xoay người, tầm mắt chuẩn xác dừng lại trên khuôn mặt nhợt nhạt của Hi Bảo.
Em vẫn nằm đó, hơi thở đều đặn nhưng hai lông mày vẫn luôn nhíu chặt vào nhau như đang chìm trong một cơn mộng mị không lối thoát. Dáng vẻ mong manh có thể biến mất bất cứ lúc nào làm tim anh đầy khó chịu. Trái tim vốn đã nguội lạnh từ lâu giờ đây lại bất giác rung lên một cảm xúc kỳ lạ, dao động không theo một quy tắc nào.
Anh bước đến gần, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đôi tay đan vào nhau đặt trên đùi. Tư thế vẫn thẳng tắp như một thói quen đã hình thành từ lâu, phong thái của kẻ luôn kiểm soát mọi thứ trong tay.
Nhưng lần này, bài toán này đã vượt qua tầm hiểu biết của Cố Minh Hiên. Tâm trí anh không thể kiểm soát được từng dòng ký ức lùa về. Mỗi một hình ảnh mỗi một câu nói quá đổi rõ ràng, sống động đến mức như thể chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Mười năm trước, có một thiếu niên không nơi nương tựa, không ai bận tâm và cũng chẳng ai để ý đến sự hiện diện của cậu - thiếu niên đó không ai khác chính là hắn.
Cố Minh Hiên khi ấy chỉ là một thiếu niên gầy gò, sống trong sự khinh miệt và ruồng bỏ của toàn gia tộc. Vì thân phận không chính thống của hắn, đó mãi là một vết nhơ không một ai muốn thừa nhận.
Anh là con riêng của Cố Thiên Phong - gia chủ của Cố gia, là một kết quả sai lầm đáng xấu hổ của ông ta. Một sinh linh cứ thế được tạo ra trong sự cưỡng ép của lão với một nữ hầu vô tội.
Sau cái chết thương tâm của mẹ anh, gia tộc không còn lý do gì để giữ anh lại trong dinh thự chính. Họ trực tiếp đẩy anh ra khu ổ chuột ngoài ngoại ô - một nơi bẩn thỉu, dốt nát và đầy rẫy những kẻ bại hoại.
Ở đó, anh không còn là người của Cố gia mà chỉ là một thiếu niên bơ vơ sống lay lắt giữa những con hẻm tối tăm, không chút ánh sáng mà chỉ có mùi hôi thối, ẩm mốc của rác thải cùng tiếng chửi rủa hòa lẫn vào nhau. Anh không có nơi để trốn, càng không có ai để dựa vào. Gia tộc đã vứt bỏ anh như một món đồ vỡ nát.
Anh thường xuyên bị đám người du côn trong khu ổ chuột bắt nạt, bị những gã say rượu đánh đập chỉ vì một ánh nhìn vô tình hay chỉ đơn giản là muốn tìm chổ phát tiết.
Dưới bầu trời của khu ổ chuột, thiếu niên lê bước qua từng ngóc ngách trong vô vọng.
Đôi chân trần đầy vết chai sần từng bước giẫm lên đất bùn lầy lội, đôi lúc thiếu niên vấp phải mảnh chai vỡ hay đống rác rưởi mà ngã sõng soài trên nền đất bẩn. Hai mắt chìm trong hố sâu, trống rỗng, mệt mỏi, chất chứa nỗi tuyệt vọng.
Trong khu ổ chuột ấy, chẳng ai quan tâm đến một thiếu niên như hắn - một kẻ bị ruồng bỏ, không tên, không tuổi.
Những đêm đông lạnh lẽo, thiếu niên cuộn mình trong góc tường đổ nát, hai tay ôm lấy cơ thể gầy gò để chống lại cái lạnh cắt da.
Tiếng gió rít qua kẽ hở từng mái nhà xiêu vẹo, cũ nát, hòa cùng tiếng cười khùng khục của đám du côn đâu đó trong góc tối.
Thiếu niên chẳng dám ngủ sâu, bởi mỗi lần chợp mắt là một lần cậu phải đối mặt với nguy cơ bị lục lọi túi hoặc bị kéo lê ra làm trò tiêu khiển cho đám người vô nhân tính…
Những ngày tháng đen tối đó đã rèn giũa hắn phải học cách thích nghi, phải trưởng thành trong sự im lặng, dạy hắn đánh trả bằng từng nắm đấm, chật vật sinh tồn trong máu và nước mắt.
Thiếu niên năm đó trong thân hình đơn bạc, trên người chỉ có một lớp áo phông cũ kỹ, rách nát, bạc màu theo năm tháng nhưng ý chí sinh tồn lại vô cùng mãnh liệt.
Hắn phải học cách quan sát, học cách lắng nghe từng âm thanh dù nhỏ nhất trong đêm đen. Từng tiếng bước chân của kẻ trộm, tiếng va chạm của lưỡi dao trong những trận ẩu đả hay tiếng khóc thút thít của những kẻ yếu đuối.
Tất cả những điều này dạy hắn biết ở nơi này, không có luật pháp chỉ có sức mạnh là tất cả. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót…
Những ngày tháng như vậy cứ thể trải qua cho đến ngày hôm ấy - hắn gặp được Lâm Hi Bảo.
Hôm ấy là một buổi chiều mưa, bầu trời xám xịt không khác gì đêm hôm qua.
Thiếu niên bị một đám du côn lôi ra con hẻm phía sau. Chúng cười cợt và đẩy anh ngã xuống vũng nước bẩn bốc mùi hôi thối. Một tên đàn ông béo lớn, to con giơ khúc gỗ lên cao định hạ xuống đầu anh. Rõ ràng với anh bây giờ đã hoàn toàn tuyệt vọng thế mà từ đâu một bóng dáng bé nhỏ lại lao ra từ phía cuối con hẻm.
“Dừng tay! Không được đánh anh ấy!”
Giọng nói trong trẻo vang lên, non nớt nhưng không một chút sợ hãi, dù cậu bé ấy chỉ cao chưa tới eo đám người kia.
Lâm Hi Bảo đứng chắn trước mặt anh, hai tay dang rộng, đôi mắt sáng rực dù đôi giày nhỏ trắng tinh của cậu đã lấm lem bùn đất.
“Các người không thể ỷ mình là người lớn mà bắt nạt người khác! Tôi sẽ mách ông nội, cho người đến dạy dỗ các người!”
Đám người thoáng ngập ngừng. Không phải họ sợ Hi Bảo, mà là vì cái tên mà cậu nhắc đến - Lâm lão gia, người đứng đầu Lâm gia, một trong những gia tộc quyền lực mà ngay cả lũ du côn trong khu ổ chuột cũng phải từng nghe qua.
Hi Bảo khi đó chỉ mới 7 tuổi, cậu thường xuyên trốn khỏi biệt viện và lén lút chạy ra ngoài chơi, bất chấp lời dặn dò của người hầu. Tuy vậy trong bóng tối ông nội nhóc vẫn luôn cho người âm thầm bảo vệ cậu.
Đám người nhìn nhau một lúc rồi bỏ đi, để lại Cố Minh Hiên nằm đó, cả người chật vật trong lớp bùn lầy.
Lâm Hi Bảo quay lại, cậu đưa bàn tay nhỏ bé chìa về phía anh. Nụ cười của cậu lúc đó rạng rỡ như ánh mặt trời, ấm áp đến mức khiến thiếu niên khi đó phải thoáng ngẩn người.
“Anh không sao chứ ạ? Đứng lên đi, dưới đất bẩn lắm.”
Thiếu niên khi đó không nắm tay cậu, không phải vì hắn kiêu ngạo mà vì hắn không tin ai đó lại tử tế với mình mà không có ý đồ.
Nhưng cậu nhóc không bỏ cuộc.
Cậu ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng chẳng ngại quần áo sạch trên người sẽ dính bẩn. Nhóc con cười tươi về phía hắn. “Em tên là Hi Bảo. Còn anh tên gì?”
"Cố Minh Hiên." Anh đáp, giọng khàn khàn do vỡ giọng, hai mắt vẫn đầy cảnh giác.
Hi Bảo không để ý đến sự lạnh lùng này. Một mối quan hệ kỳ lạ ấy cứ thế được hình thành…
Những ngày kế tiếp, nhóc con thường xuyên chạy đến đây tìm anh.
Hi Bảo lén trốn khỏi biệt viện của ông nội, bất chấp chạy qua những con hẻm bẩn thỉu chỉ để mang cho hắn vài cái bánh hay chỉ đơn giản là ngồi cùng nhau dưới mái hiên xiêu vẹo, ngắm mưa rơi.
Dù cách nhau 9 tuổi, dù hắn là một thiếu niên sống trong bóng tối còn cậu lại là một đứa trẻ vô tư nhưng Cố Minh Hiên luôn cảm thấy mình không cô độc.
Với hắn, Hi Bảo năm đó là ánh sáng duy nhất trong khu ổ chuột tăm tối ấy - một "mặt trời nhỏ" mà hắn nghĩ không bao giờ mình xứng đáng có được.
Nhưng rồi, cậu rời đi.
Hi Bảo rời đi, không để lại một lời từ biệt, gần như bốc hơi không một dấu vết.
Hắn từng tìm kiếm cậu trong vô vọng nhưng tất cả những gì hắn nhận lại là sự trống rỗng. "Mặt trời nhỏ" của hắn đã biến mất.
Nhiều năm sau, khi cái tên Cố Minh Hiên bắt đầu vang vọng trong những câu chuyện kể về khu ổ chuột, không một ai còn nhớ đến cậu thiếu niên năm đó từng bị gia tộc vứt bỏ. Họ chỉ biết đến một người đàn ông trẻ tuổi, tự mình vươn lên từ đống tro tàn của số phận để trở thành người đứng đầu Cố gia, đứng đầu một đế chế tài chính…
Trở về với thực tại. Cố Minh Hiên khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt nhỏ của Hi Bảo.
Cậu không còn nhớ anh - điều đó anh đã nhận ra ngay từ cái cách cậu nhìn anh. Cái nhìn mờ mịt và xa lạ.
Anh đưa tay lên, khẽ chạm vào mái tóc mềm mại đã hong khô của Hi Bảo. Đầu ngón tay anh run lên rất nhẹ, một cảm giác mà anh đã mất từ lâu.
"Em không nhớ anh, không sao hết. Chỉ cần anh còn nhớ em là đủ rồi. Từ giờ, anh sẽ là người ở bên em." Cố Minh Hiên thì thầm, giọng trầm đến mức gần như hòa vào không gian tĩnh lặng.
Hi Bảo khẽ trở mình, Cố Minh Hiên vội vã rút tay trở về. Anh đứng dậy, quay người chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Dù Hi Bảo không còn là ánh sáng rạng rỡ năm xưa, dù cậu đã bị cuộc đời vùi dập đến mức gần như tan vỡ nhưng đối với Cố Minh Hiên thì "mặt trời nhỏ" năm đó của hắn đã trở lại.