“Lâm Hi Bảo. Thằng con hoang như mày nghĩ mình là ai mà dám động vào đồ của tao?”

Tiếng Tô Nghi rít lên như sấm, hai mắt long sòng sọc nhìn cậu, tay ả nắm chặt chiếc vòng cổ lấp lánh - thứ mà ả ta vừa giật lại từ trên tay Hi Bảo.

Cả căn phòng giờ đây ngột ngạt trong mùi thuốc súng từ sự ganh ghét chẳng buồn che giấu trên người cô ta.

Tô Nghi với dáng người cao gầy, mái tóc đen dài được buộc lên cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần mà ả luôn lấy làm tự hào. Bộ váy đỏ rực bó sát cơ thể càng làm nổi bật vẻ kiêu ngạo không chút che giấu. Ả chẳng khác nào một con công xòe đuôi phô trương giữa đám đông.

Đôi môi mỏng trong lớp son đỏ chót cong lên trong nụ cười khinh khỉnh, cái nhìn tàn độc chẳng khác gì một con rắn dữ sẵn sàng cắn xé bất cứ ai dám đến gần. Mười chín tuổi, Tô Nghi đã quen mang dáng vẻ của kẻ trên cao, cô ả luôn xem cậu như cái gai trong mắt cần phải nhổ bỏ bằng mọi giá.

Lâm Hi Bảo vẫn đứng đó, hai tay buông thõng, ánh mắt lạnh tanh chẳng buồn đáp lại. Chiếc vòng ấy, cậu chỉ vô tình nhặt lên từ sàn nhà nhưng với cô ta, đó lại là một cái cớ hoàn hảo để trút giận. Nhiều năm sống trong cái nhà này đã làm cậu quen với những lời chửi rủa, những cái bẫy được giăng ra tỉ mỉ chỉ để dìm cậu xuống hố sâu.

Cậu xoay người đi, bước nhanh ra khỏi phòng khách, mặc kệ tiếng mắng chửi của Tô Nghi vẫn còn ầm ĩ phía sau.

“Đừng tưởng mày là thiếu gia của cái nhà này thì muốn làm gì thì làm! Mày cũng chỉ là thứ rác rưởi mà mẹ mày để lại. Một đứa con hoang bị vứt bỏ....”

Cánh cửa phòng đóng sầm lại, ngăn cách cậu với cái không gian chứa đầy thù địch và ác ý.

Bước chân Hi Bảo thả chậm lại khi cậu bước ngang qua hành lang dài. Từng bức ảnh gia đình treo ngay ngắn trên tường.

Tất cả đều là hình ảnh của cha cậu, mẹ kế và hai anh em Tô Ngạn, Tô Nghi nhưng không có lấy một bức ảnh nào của cậu và cũng chẳng một góc nào trong ngôi nhà này thừa nhận sự tồn tại của cậu. Họ như thể là một gia đình hạnh phúc, còn cậu có lẻ chỉ là một vật dư thừa trong căn biệt thự rộng lớn này.

Tiếng chửi rủa của Tô Nghi vẫn mãi vang vọng trong đầu cậu nhưng nó chẳng còn làm cậu đau nữa. Đau cũng chỉ là thứ cảm giác trống rỗng từ lâu đã ăn sâu vào xương tủy.

Hi Bảo dừng lại trước khung cửa sổ cuối hành lang, nơi màu nắng nhạt của buổi chiều tà chiếu qua những tán cây ngoài vườn. Cậu nhìn ra khu vườn xanh mướt đã từng là chỗ cậu chơi đùa khi còn bé, trước khi mọi thứ thay đổi.

Ký ức như một thước phim cũ kỷ từ lâu ùa về, không một tiếng động mà  kéo cậu trở lại những ngày tháng mà Hi Bảo chẳng thể nào quên.

Hồi đó, cậu chỉ mới năm tuổi. Cả người nhỏ xíu và ngây ngô, chỉ biết bám lấy váy mẹ mỗi khi bà ngồi thẫn thờ bên cửa sổ. Mắt mẹ cậu đỏ hoe nhưng bà vẫn luôn dịu dàng mỉm cười với cậu, thì thầm những lời yêu thương mà giờ đây cậu không còn nhớ rõ.

Trong một chiều mưa tầm tã, bà qua đời một cách lặng lẽ như cách bà đã sống. Bà để lại cậu bơ vơ giữa một gia đình chẳng còn chút hơi ấm, bỏ cậu lại giữa những ác ý xoay quanh.

Người ta bảo mẹ cậu mất vì tâm bệnh nhưng Hi Bảo biết rõ trái tim bà đã tan nát khi cha cậu - Lâm Bỉnh Sơn - công khai cặp kè với người tình bên ngoài.

Chỉ vài tháng sau tang lễ, ông ta đã vội vàng rước người phụ nữ ấy qua cửa, kéo theo đó là hai đứa con riêng của ông ta với người phụ nữ kia - một cặp sinh đôi: Tô Ngạn và Tô Nghi.

Ngày ấy, cậu còn nhớ rất rõ cái cảnh mà cha cậu đứng ở đại sảnh, tay khoác vai mẹ kế, cười nói với bà ta bằng cái giọng dịu dàng mà chưa bao giờ nói với mẹ cậu dù chỉ một lần.

Tô Ngạn và Tô Nghi lớn hơn cậu hai tuổi, đứng sau lưng mẹ chúng, nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy căm ghét. Tô Ngạn cao lớn, gương mặt béo ú mang vẻ kiêu ngạo của một kẻ tự cho mình là trung tâm. Tô Nghi thì bám váy mẹ, hai mắt lườm cậu như muốn nói rằng cậu chẳng có chỗ đứng ở đây. Ngay từ giây phút ấy, cậu cảm nhận rõ ràng từng ác ý, thù địch từ mọi phía dù cậu còn quá nhỏ để hiểu nó nghĩa là gì.

Ông nội Lâm lúc đó là người duy nhất còn lại chút tình thương trong cái gia đình lạnh lẽo này. Ông sừng sững đứng đó, tay chống gậy nhưng đôi mắt vẫn sắc bén nhìn con trai mình với vẻ hoàn toàn thất vọng.

Đứa cháu nhỏ bị đối xử lạnh nhạt như người dưng giữa chính ngôi nhà của nó, ông đã nhất quyết mang Hi Bảo về sống cùng mình ở biệt viện phía ngoại ô. Cậu còn nhớ rất rõ từng lời nói cương nghị mà ông nói với mình dù khi đó cậu còn rất nhỏ để kịp hiểu ý ông là gì.

“Hi Bảo, đi cùng ông nội. Cái nhà này không phải chỗ cho con ở.”

Ông cậu không chấp nhận thân phận của Tô Ngạn và Tô Nghi. Giọng nói đầy kiên quyết không cho chúng được mang họ Lâm, dù cho Lâm Bỉnh Sơn đã quỳ đến mức mất hết thể diện. Với ông, hai đứa con riêng ấy là một vết nhơ, là một bằng chứng sống cho sự phản bội của con trai mình.

"Chúng chỉ có thể mang họ Tô, không bao giờ được phép mang họ của Lâm gia." Ông từng tuyên bố thẳng thừng trước mặt cả gia tộc, giọng nói như đinh đóng cột.

Bảy năm sống bên ông nội là quãng thời gian duy nhất mà Hi Bảo cảm nhận được hạnh phúc. Ông dạy cậu đọc sách, dạy dỗ cậu thành một đứa trẻ giỏi giang, kể cho cậu nghe những câu chuyện về tổ tiên Lâm gia, về những ngày mà gia tộc này đã từng huy hoàng.

Năm cậu mười hai, người cha vô trách nhiệm của cậu lại ép buộc cậu trở về Lâm gia, bất chấp sự phản đối kịch liệt từ phía ông nội.

Lâm Bỉnh Sơn viện cớ rằng Lâm Hi Bảo là con trai trưởng, cần phải sống trong nhà chính để giữ gìn truyền thống suốt bao năm qua.

Ông nội cậu giận đến run người nhưng cũng không thể làm gì hơn khi sức khỏe ngày càng yếu đi. Ông chỉ đành nhìn đứa cháu nhỏ tội nghiệp bị kéo về cái nơi mà ông biết rõ chẳng khác gì là một ổ sói.

Trở lại với thực tại, Hi Bảo vẫn đứng ở đó. Cậu nhìn ra khu vườn xanh mướt mà trong lòng chẳng chút cảm xúc.

Chiếc vòng ấy, Hi Bảo chẳng hề có ý định giữ lấy. Cậu chỉ đơn giản là nhặt lên trả lại nhưng lòng tốt của cậu có lẽ đã đặt sai chổ. Con người đó không đáng để cậu làm như thế.

Lòng tốt của cậu trong mắt Tô Nghi đó chỉ là cái cớ để ả bới móc, để nhắc nhở cậu rằng dù cho cậu có mang họ Lâm đi chăng nữa thì trong mắt cô ta, cậu vẫn chỉ là một kẻ thấp kém.

Hi Bảo nhiều lần tự hỏi, liệu rằng mười bảy năm qua cậu đã làm gì sai để phải chịu đựng tất cả những điều này? Câu trả lời vẫn như bao lần trước. Đó chỉ là một khoảng không lạnh lẽo không một lời đáp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play